Lần trước so tài bắn súng, Ngô Sở Điền đã thua, bị sốc không nhỏ.
Nếu Đàm Hi xuất thân từ bộ đội chính quy đã đành, nhưng căn bản cô chưa từng trải qua sự huấn luyện bài bản nào, thế mà lại bắn tốt như vậy, không cần nói cũng biết người dạy là ai.
Sắt đá cũng có thể trở nên mềm mại, tay cầm súng cũng có thể học được cách thương hoa. Sau khi Ngô Sở Điển kinh ngạc xong thì cũng chỉ còn lại sự ghen tỵ.
Năm ấy, Lục Chinh cự tuyệt cổ ta dứt khoát bao nhiêu, thì giờ đây sự chán ghét của cô ta với Đàm Hi lớn bấy nhiều.
Nhưng như vậy đã sao?
Cô ta đau lòng đến đứt ruột, tức giận đến chết đi thì người đàn ông ấy cũng không nhìn cô ta thêm giây nào cả. Có lúc, Ngô Sở Điển đột nhiên cảm thấy bản thân thật nực cười.
Trêи thực tế cô ta cũng bật cười ra thật.
Điều này làm cho Đàm Hi ngẩng lên, nhìn cô ta, người phụ nữ này có phải điên rồi không?
“Đàm Hi.” Cô ta gọi tên Đàm Hi, đây là lần hiểm có khi cô ta gọi tên ai mà không hề mang chút cảm xúc nào, “Lục Chinh… tại sao lại thích cô?”
Đến khi nhìn rõ sự nghi ngờ và mê man trong mắt đối phương, Đàm Hi mới thật sự tin đây không phải sự châm chọc, mà là câu hỏi rất nghiêm túc.
Suy nghĩ một lúc, cô nói: “Nếu dùng một lời để diễn tả thì, yêu không bởi vì cái gì cả, khi duyên phận đến liền tự nhiên sẽ ở bên nhau thôi.”
Ngô Sở Điển lặng người, hồi lâu sau mới phản ứng trở lại.
Nghĩa là cô ta và Lục Chinh không có duyên phận ư?
Phút chốc, bờ môi của người phụ nữ cong lên, nở một nụ cười khẽ khàng: “Đàm Hi, có lúc tôi rất khâm phục cô.”
“Ồ.” Đối với việc khen ngợi, trước giờ cô đều không từ chối.