Đàm Hi đã đi xa, đương nhiên không nghe thấy.
Nàng Sóc nào đó tự nhiên buồn rầu.
Trước tiên chạy hai vòng sân bóng rổ ở ngoài phòng ăn, theo trí nhớ vừa nãy đi qua đây, Đàm Hi nhanh chóng quyết định phương hướng…
Hàn Sóc giải quyết cơm canh trong bát với vận tốc ánh sáng, sau đó ra ngoài tìm Đàm Hi.
“Ủa? Người đâu?”
Rồi lại tìm hai vòng ở gần đó, nhưng đến cái bóng còn không thấy.
Cô chỉ đành hậm hực quay đầu, trở về chốn cũ.
Một giờ đúng, tập thể mọi người bắt đầu nghỉ trưa, giữa chừng Đàm Hi trở về qua một lần, chào một tiếng, sau đó lại bỏ đi.
Hàn Sóc muốn đi chung với Đàm Hi, nhưng lúc đó cô đã đi vệ sinh, hai người đến cả mặt cũng không đụng.
Đợi cô đuổi theo thì đã sớm không thấy người rồi.
“Này, Tiểu Công Trúa, cậu nói cậu ấy không nghỉ trưa mà chạy ra ngoài làm chi?” Hàn Sóc chọt cánh tay của Nhiễm Dao.
Nhiễm Dao đang chuẩn bị ngủ, nghe vậy cũng có chút mờ mịt: “Tớ cũng không biết.”
“…” Hỏi cũng như không hỏi.
An An đã ngủ rồi, Hàn Sóc không tiện tìm cô huyền thuyền nữa, đành ngoan ngoãn nằm bò lên bàn chuẩn bị ngủ.
Đợi cô tỉnh dậy, đã qua 45 phút rồi, bất giác ngẩng đầu lên tìm bóng dáng Đàm Hi.
Còn chưa về?
Lúc này, một bóng người quen thuộc từ phòng vệ sinh bên phải bước ra, mắt Hàn Sóc sáng rỡ.
“Em gái ơi!” Cô gọi bằng giọng gió.
Đàm Hi đi đến bên cổ, ngồi xuống, Hàn Sóc chợt cảm thấy hơi lạnh đập vào mặt.
“Đi đâu vậy? Trời nắng như thế…”
“Đi dạo loanh quanh.”
“Ngoài đó nóng lắm hả?” Hàn Sóc thấy trán cô toàn là mồ hôi, khuôn mặt không chút ửng đỏ, trắng bệch, màu môi rất nhợt nhạt, còn có vết nứt, “Không phải bị trúng nắng chứ?”
Đàm Hi chưa kịp trả lời, Hàn Sóc đã đưa tay qua, đặt lên trán cô, rồi đặt xuống má: “Đâu có sốt…”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!