Nhưng chỉ có người của đội bảy mới biết Tiểu Công Trúa Nhiễm Dao rốt cuộc là một báu vật lớn tới mức
nào.
Ngày thường thì chẳng phát hiện ra điều gì, nhưng một khi đã tiến vào vùng núi hành quân vào sinh tồn dã ngoại thì Nhiễm Dao chính là “la bàn di động” và “bản đồ sống biết hít thở“.
Thời gian vội vàng trôi qua, đảo mắt một cái, năm ngày huấn luyện cuối cùng cũng sắp kết thúc.
Sau giờ cơm trưa, Phó Kiểu yêu cầu mọi người tới sân huấn luyện số ba tập hợp.
Nhóm của Đàm Hi tới khá sớm, tìm được một chỗ râm mát ngồi xếp bằng.
“Em gái, ngày cuối cùng rồi, có phải chúng ta sắp được giải phóng rồi không?” Hai mắt Hàn Sóc tràn ngập sự vui sướиɠ. Có trời biết cô mong chờ ngày này tới mức nào, dù sao, chỉ cần không có tiếp theo là được.
Cảm xúc của Nhiễm Dao cũng tăng vọt, giờ cô nàng chỉ muốn về nhà ngay lập tức, muốn gặp lão cán bộ, muốn ôm ấp hôn hít cho thỏa thích.
Đàm Hi liếc nhìn hai người, nói: “Đừng có vui mừng quá sớm.”
An An gật đầu: “Nói không chừng còn có sắp xếp khác…” Đầy ý ám chỉ.
Vẻ tươi cười trêи mặt Hàn Sóc lập tức sụp đổ, ngả người ra sau, trực tiếp nằm ra mặt đất giả chết: “Còn có sắp xếp khác… Không cần đâu mà…”
Hứa Trạch đi về phía bốn người. Trải qua mấy ngày huấn luyện, cậu ta đã đen hơn trước, cũng gầy đi, nhưng tinh thần lại rất tốt, toàn thân trêи dưới đều lộ ra khí chất rắn rỏi.
Theo như lời Hàn Sóc thì chính là kiểu đàn ông thẳng cứng như sắt thép, một giây có thể hạ gục đám trai bao sặc mùi gay.
“Thời gian tới rồi, đi qua tập hợp đi.”
“Ů.”
Có lẽ là ngày cuối cùng nên hầu hết các huấn luyện viên đều tới trình diện, bao gồm cả hai người Lục Chinh và Thời Cảnh như thần long thấy đầu không thấy đuổi.
Đều là quân phục rằn ri, tất cả đứng ở trêи đài cao tạo thành một cảnh tượng cực kỳ ngầu lòi.
Xếp hàng, tập hợp.
“… Lấy bên phải làm chuẩn! Tất cả nhìn trước! Nghỉ!”
Trải qua vô số cuộc đua và những lần đào thải, cuối cùng chỉ còn có đúng ba mươi hai người ở lại.
Sau khi được sắp xếp lại một lần nữa, đội bảy vẫn là đội bảy. Tất cả các thành viên còn lại được chia về hai đội ba và đội sáu.
Giữa các tổ thuần túy đều là quan hệ cạnh tranh.
“Chúc mừng mọi người đã giết thẳng ra khỏi vòng vây.” Phó Kiểu mở miệng, ánh mắt đen sẫm đảo qua mọi người, đột nhiên lại nói sang chuyện khác, “Nhưng sự tình vẫn chưa kết thúc!”
Nửa cầu đầu làm mọi người cảm thấy mừng thầm trong lòng, còn nửa cầu sau lại chẳng khác nào ném thẳng một quả bom xuống.
Chưa kết thúc ư?
Ý gì đây?
Chẳng lẽ còn phải tiếp tục huấn luyện nữa à?
Trời cao đất dày, Như Lai Phật Tổ ơi…
Mọi người hoàn toàn đần người ra: Tôi là ai? Tôi đang ở đâu?
Trong lòng Hàn Sóc lộp bộp, thầm nghĩ: Quả nhiên là thế!
Nhiễm Dao ôm đầu.
Phó Kiểu để cho mọi người có đủ thời gian phản ứng. Rất nhanh, mọi người liền bắt đầu ồn ào…
“Huấn luyện viên, thấy nói đùa chẳng buồn cười tí nào đâu, thật đấy!”
“Thầy nói cái gì cơ? Em không nghe thấy rõ, cũng không cần nhắc lại đâu ạ!”
“Tớ nghĩ hình như tại mình là giả…”
“Rõ ràng đã nói là mười ngày cơ mà, giờ thế này nghĩa là sao?”
11
Đợi đến khi những tiếng tranh luận tạm nghỉ, Phó Kiêu mới tiếp tục mở miệng: “Căn cứ theo chỉ thị của cấp trêи, sẽ tổ chức diễn tập quân sự giữa các em và đội ngũ đặc công của quân khu Tây Nam, coi đó là bài kiểm tra đánh giá thành tích cuối cùng của các em. Sau đó cộng thêm việc suy xét biểu hiện cá nhân của các em trong lúc huấn luyện để xác định danh sách tiến vào bộ đội đặc công.”
“Mặt khác, đội nào đạt hạng nhất sẽ có được ba mươi nghìn tệ tiền thưởng, các thành viên trong đội có thể được cộng thêm điểm thành tích học tập vào cuối kỳ, còn có cơ hội được một lần tham quan tổng quân khu nữa.”
“Đương nhiên, những thứ kể trêи không quan trọng. Quan trọng là các em đã chiến đấu vì vinh quang, đã chiến đấu vì tôn nghiêm, chiến đấu vì những mồ hôi nước mắt và những vất vả của mấy ngày qua!”
Tiền không quan trọng, tình cảm là cao nhất.
Toàn lực ứng phó hoàn thành diễn tập quân sự chính là câu trả lời cho chiến hữu của mình cũng như cho chính bản thân mình.
Phó Kiểu nhìn đồng hồ: “Bây giờ là 11 giờ 20 phút sáng, các em có hai tiếng để ăn trưa, thu dọn, đúng một rưỡi chiều tập hợp, tuyên bố quy tắc diễn tập quân sự. Giải tán!”
Không cho mọi người có cơ hội mở miệng bàn tán, Phó Kiểu nói xong lập tức rời đi.
Chu Dân và Lý Khuê theo sát phía sau.
Thời Cảnh nhìn về phía dưới đài, đột nhiên cười khẽ một tiếng.
Lục Chinh gọi anh ta: “Đi thôi.”
“Lão Lục, VỢ cậu cũng phải tham gia diễn tập quân sự đấy, cậu nỡ thật đấy à?”
“Bằng không thì sao?” Ngoại trừ chấp nhận ra, anh còn có thể làm gì chứ?
Phá hủy à?
Hay ngăn cản?
Thời Cảnh cười nhạo, sờ cánh mũi: “Ý của tôi là, cậu có thể đi chào tạm biệt, chơi trò đưa tiễn mười tám dặm đường gì gì đó, sao hả?”
Lục Chinh liếc nhìn anh ta với vẻ lãnh đạm: “Không có chuyện đó đâu.”
Các huấn luyện viên đi rồi, mọi người cũng tản ra.
“Em gái, cậu đi đâu thế hả?” Thấy Đàm Hi đi về phía ngược với ký túc xá, Hàn Sóc liền vội vàng gọi người lại.
“Căng tin.”
“Làm gì?”
“Ăn cơm.”
“Ơ… Lúc này là lúc nào rồi mà còn cố ăn hả?”
“Không ăn thì cậu định ôm bụng đói đi tham gia diễn tập quân sự?”
Nghe có vẻ cũng có lý đấy.
Hàn Sóc: “Vậy để tớ gọi mọi người đi cùng nhé?”
Đàm Hi gật đầu, “Hoạt động theo đội, một người ăn nó cũng không được, tốt nhất là tất cả đều phải ăn no.”
“…” Cậu giỏi, cậu nói gì cũng đúng hết. Cơm nước xong, Hứa Trạch dặn dò mọi người trở về thu thập đồ đạc.
Đúng một rưỡi chiều, tại sân huấn luyện.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!