Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Con Dâu Trời Phú

Đàm Hi giơ tay lên tát một cái, bốp…

Cổ lộ ra vẻ tức giận: “Mẹ nó tốt nhất anh câm miệng lại cho bà. Với dáng vẻ nhát cáy của anh, hèn gì Vệ Ảnh lại bị người khác bắt nạt! Anh đúng là thứ vô dụng…”

Cả người Tôn Dương cứng đờ: “Cô có ý gì? Tiểu Ảnh bị sao? Tại sao cô ấy lại bị người khác bắt nạt?! Đàm Hi, cô nói rõ ràng ra cho tôi!”

“Bây giờ mới biết làm bộ làm tịch, lúc đầu sao không làm đi?”

“Cô nói cho rõ ràng!”

Tầm mắt Đàm Hi thay đổi, nhìn chằm chằm vào Lưu Quế: “Nếu thật sự muốn biết thì có thể hỏi cổ ta.”

“Lưu Quế?” Tôn Dương nhìn theo, tỏ vẻ khó hiểu.

“Đừng nghe cô ta nói bậy, em không biết gì hết…”

Đàm Hi cười lạnh, nhìn vào ánh mắt nghi ngờ của Tôn Dương, “Cô ta kêu người nhà cổ ta đi dạy dỗ Vệ Ảnh, còn anh lại nhàn rỗi ở đây uống nước với cô ta. Tôn Dương, có phải anh bị mù không hả?”

Tôn Dương ngày người như phỗng.

Lưu Quế hoảng sợ, vội vàng giải thích: “Anh Dương, sao em có thể làm ra loại chuyện này được? Hơn nữa, em chưa từng thấy bạn gái của anh, sao có thể đi đánh cô ấy?”

Tôn Dương nhíu chặt mày. Đàm Hi sẽ không vô cớ gây phiền phức cho người khác, chắc chắn Tiểu Ảnh đã xảy ra chuyện, nhưng… Lưu Quế nói cũng không phải không có lý.

Đàm Hi mím môi, khó nén nổi sự thất vọng trong mắt.

Vốn dĩ ấn tượng đầu tiên mà Tôn Dương tạo cho cô không tối, thiếu niên tươi sáng, cũng chu đáo với Vệ Ảnh, tuy có hơi nghèo, nhưng cũng biết chủ động trả tiền, biết cách đối nhân xử thế.

Nhưng không ngờ lại không có chủ kiến đến mức này.

Đầu tiên, từ đầu đến cuối anh ta không hề nói chuyện liên quan đến Lưu Quế cho Vệ Ảnh nghe, dù là chuyện một hôn ước như vở kịch, nhưng cũng không nên giấu giếm làm gì.

Thứ hai, cho dù là vì lý do gì thì anh ta lén gặp Lưu Quế là một quyết định ngu ngốc. Cho dù “cây ngay không sợ chết đứng”, vậy cũng nên biết né tránh lúc cần thiết, đây là quy tắc, cũng là giới hạn sau cùng.

Thứ ba, Đàm Hi chặn người, anh ta chưa hỏi nguyên nhân đã cho rằng cô đang vô cớ gây chuyện, có thể thấy người này là một kẻ lỗ mãng, xốc nổi, độc đoán.

Thứ tư, Đàm Hi đã nói rõ mọi việc. Chuyện Vệ Ảnh bị bắt nạt có liên quan đến Lưu Quế này, nhưng anh ta lại bị dao động bởi hai chữ “oan uổng” giả tạo của đối phương. Như vậy đủ thấy người này không kiên định, tính tình không vững vàng.

Loại người như thế, thường là kiểu người mềm lòng, dễ bị người khác xúi bậy, lợi dụng.

Tất nhiên, cũng có điểm tốt như chu đáo, dịu dàng, tốt bụng, nếu là những ngày tháng thanh bình thì cũng xem như xứng đôi.

Nhưng nếu rơi vào sự tình như trước mắt, yêu tinh tác quái (Lưu Quế), quẩn ma loạn vũ (ông Tôn bà Tôn), đến lúc đó, người chịu khổ vẫn là Vệ Ảnh.

“Ra đây đi, Tiểu Ảnh Tử.” Đàm Hi bình tĩnh lên tiếng.

Tôn Dương kinh ngạc, ánh mắt nhìn cổ tử khó hiểu trở thành phòng bị.

Lưu Quế trợn to mắt, sắc mặt từ đỏ sang trắng, rồi đến trắng xanh.

Vài tên đàn em nghiêng người lùi ra. Hóa ra Vệ Ảnh đứng sau lưng họ, áo sơ mi tay dài, quần lửng, nón lưỡi trai, lưng thẳng tắp. Sự kiêu ngạo chưa bao giờ rời khỏi xương tủy của cô ấy.

Cho dù bị đánh đến mức máu me đầy người, cô ấy không hề kêu gào xin tha hoặc tỏ ra yếu đuối, vẫn nhẫn nhịn và muốn báo thù.

Trước khi đến, Đàm Hi đã dẫn cô đi tìm một khách sạn tắm rửa và xử lý vết thương bên ngoài.

“Tiểu Ảnh!” Tôn Dương nhào tới, kϊƈɦ động ôm lấy cô, “Không có việc gì là tốt…”

Nhưng Vệ Anh lại không để mặc cho anh ta ôm, nét mặt không thể phân biệt rõ là vui hay giận.

Lưu Quế trở lên dữ tợn, sự ghen tị và không cam tâm dâng trào, trong tim như đang cất giấu một ngọn đuốc, giây tiếp theo nó sẽ bùng cháy lên.

“Tiểu Ảnh, rốt… rốt cuộc đã xảy ra việc gì? Có người bắt nạt em?”

“Ů.”

“Là ai?” Tôn Dương tức giận.

“Muốn trả thù cho em sao?”

Tôn Dương gật đầu.

“Được, vậy anh hãy cho cô ta hai cái tát đi!” Vệ Ảnh chỉ thẳng vào Lưu Quế.

Tôn Dương tỏ ra kinh ngạc: “Cô ấy làm?”

“Anh hỏi như thế là không tin em sao?”

“Không có, dĩ nhiên anh tin em!” Tôn Dương liếc nhìn Đàm Hi, “Bên trong… có phải có hiểu lầm gì không?”

“Anh nghi ngờ Hi Hi?” Cho dù đã đoán được kết quả, Vệ Ảnh vẫn không thể nào chấp nhận được.

Trái tim cô đau nhói.

“Anh… không nghi ngờ cô ấy, chỉ là những lời cô ấy nói không bằng không chứng…”

“Tôn Dương!” Vệ Ảnh trừng to mắt, đột nhiên cảm thấy con người trước mặt này thật xa lạ, “Em là bạn gái của anh mà, xảy ra chuyện, chẳng lẽ không nên tin em một cách vô điều kiện sao?”

“Tiểu Ảnh, anh tin em, nhưng…”Anh ta không tin Đàm Hi, nhất là khi chuyện vừa xảy ra lúc nãy.

Vệ Ảnh nghe hiểu rồi, con ngươi bỗng nhiên tối xuống, chỉ nghe cô lẩm bẩm: “Nhưng em tin Hi Tử…”

Tôn Dương không lên tiếng, sự im lặng lan ra giữa hai người, bầu không khí cũng trở nên gượng gạo.

Vệ Ảnh đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt phát ra tia sáng, nói từng chữ một: “Nếu hôm nay em cứ bắt anh tát ả hai cái thì sao?”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!