Đèn phòng tắm sáng suốt hai tiếng, khi Đàm Hi được bế ra ngoài, da cô đã bắt đầu nhăn nheo.
Không biết là vì nước quá nóng hay có tên cầm thú nào đó quá nóng, mà má cô đỏ ửng lên từng mảng.
Lục Chinh lau khô người cho cô, mặc váy ngủ cho cô, rồi lấy một chiếc khăn bông khác lau tóc cho cô, trong lúc đó Đàm Hi vẫn nhắm mắt, cô đã mệt lử rồi.
“Ngoan, bỏ tay ra nào, để anh sấy tóc cho em.” Bàn tay to lớn vỗ lên ʍôиɠ cô.
Đàm Hi bỏ tay ra khỏi vạt áo, rầm rì một tiếng, rồi ngủ tiếp.
Đến khi sấy khô tóc cho cô xong, Lục Chinh mới đi kểm tra miếng băng chân cho cô, ừm, ướt hết rồi.
Đành phải mở hộp y tế ra, băng bó lại cho cô.
Đến khi Lục Chinh xong xuôi, nằm lên giường thì Đàm Hi đã ngủ được một giấc, chớp mắt nghiêng đầu nhìn anh.
“Còn mệt nữa không?” Bàn tay luồn qua tóc cô, khẽ vuốt xuống.
Đàm Hi lại gần, cọ sát vào lồng ngực anh, còn phát ra tiếng thở phì phò rất khẽ, “Anh hút thuốc à.”
“Sau khi xong việc hút một điếu, thoải mái khoan kɧօáϊ vô cùng.”
“…”
“Chuyện chiều nay nói trêи xe còn hiệu lực không?”
“Cái gì?”
“Thì là…” Lục Chinh lại gần, hơi thở nóng bỏng phả lên má cô.
“Xi! Vừa rồi ở trong phòng tắm anh còn điên chưa đủ nữa hả?!”
“Chuyện nào ra chuyện đó.”
Đàm Hi nghẹn lời, một lúc sau mới lên tiếng, “Anh không sợ thận phải hoạt động quá sức à?”
“Hử?” Con ngươi đen láy híp lại, “Em nói lại lần nữa xem nào?”
Đàm Hi không có lá gan đó.
Đành phải làm nũng, “KHÔNG chơi nữa, không chơi nữa…”
“Được, lần sau bù lại.”
“…” Đàm Hi trợn mắt há mồm, hôm nay đã ăn no rồi, nhưng vẫn không quên dự tính bữa sau luôn sao?
Lục Chinh tắt đèn, kéo chăn đắp cho cô, sau đó cánh tay dài vươn ra kéo cơ thể mềm mại của cô gái vào trong lòng.
“Ngủ thôi.”
“…”
Ngày hôm sau, Đàm Hi ngủ đến khi tự tỉnh dậy.
Khi cô ngồi dậy, ánh mắt còn mơ màng, không khỏi ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt, cô vội vàng bịt mũi lại.
Khi cô nhảy một chân đến phòng bếp, mới biết mùi này từ đâu mà có.
Lục Chinh đang sắc thuốc, thuốc Bắc.
“Em dậy rồi à.”
“Vâng.”
“Sao không đi dép?”
“Có thảm mà…”
Lục Chinh không nói hai lời bế thẳng cô lên, đi về phòng ngủ, đích thân giám sát cô đi dép vào, sau đó bế cô đặt ở phòng khách, còn mình thì đi vào phòng bếp.
Đàm Hi: “…”
Cô có bị tàn phế đâu nhỉ?
Mở tivi, vừa tìm được một chương trình yêu thích đã nghe thấy chuông điện thoại kêu.
“Đại Điềm Điềm, điện thoại!”
“Ai?”
Đàm Hi cầm lên, liếc nhìn, “Thời Cảnh.”
“Em nghe đi.”
“Hả? Đừng mà…”
“Vậy thì tắt đi.”
“…” Thật dứt khoát. Thương xót Kẹo Thập Cẩm ba giây.
Đàm Hi băn khoăn năm giây, nghe thì nghe vậy!
Không đợi cô nói, đầu bên kia đã mở chế độ bắn liên thanh, blah blah…
“Lão Lục, chào buổi sáng! Sao mãi mới nghe máy thế? Tối qua vận động quá độ nên không trụ được nữa à? Không hiểu sao cậu lại đi thích cái con nhóc Đàm Hi đó nữa, ngực thì như tivi màn hình phẳng, chỉ có mỗi cái mặt xinh một tí, so với gu thẩm mỹ trước kia của cậu đúng là đã hạ tiêu chuẩn xuống không ít rồi đấy!”
“Tôi là Đàm Hi.”
“…”
“Ngực như tivi màn hình phẳng? Tiêu chuẩn hạ thấp?”
Đầu bên kia cười hai tiếng ngượng ngập, “À thì… tôi còn có việc, tôi cúp máy đây…”
“Có tin tôi cho anh vào danh sách đen không hả!”
“Cô dám!”
“Cứ thử xem.”
“Lão Lục sẽ kéo tôi ra thôi.”
“Không đâu.”
“Có chứ.”
“Chắc chắn là không. Vừa rồi anh ấy còn bảo tôi tắt máy, không nghe điện thoại của anh đấy.”
“… Cậu ta đang làm gì?” Ngữ khí âm trầm không ít.
“Sắc thuốc cho tôi.”
“…”
“Kẹo Thập Cẩm, anh không tranh được với tôi đâu.” Đàm Hi đắc ý.
Đầu bên kia hơi mơ hồ, “Tranh cái gì?”
“Tranh sủng ấy! Đồ ngốc!”
“Đàm Hi! Cô… cô… cô… đừng huênh hoang quá!”
“Tôi tôi tôi cứ huênh hoang đấy, anh ngứa mắt à?”
Thời Cảnh tức giận, “Đợi tôi làm rõ mối quan hệ giữa cô và BW xem tôi xử lý cô thế nào.”
Đàm Hi kinh ngạc, đầu mày nhíu chặt lại, thu lại nụ cười, ngữ khí cường ngạnh, “Chiều nay Lục Chinh về thủ đô gặp anh là vì chuyện này sao?”
“Cô không biết à?” Giọng điệu kỳ quái, nhưng không giấu nổi sự kinh ngạc.
Thì ra Lục Chinh hoàn toàn không nói cho cô biết mà tự vơ hết mọi chuyện vào mình.
Đàm Hi cắn răng, vành mắt đỏ hoe cay cay.
Đầu bên kia, Thời Cảnh đã không nhịn được nữa, cười lạnh hai tiếng: “Cô chẳng qua chỉ ỷ có cậu ta chiều chuộng. Ngoài ra cô còn có được gì nữa? Nếu đổi lại là tôi, chắc chắn tôi sẽ không làm khó cậu ấy, bắt cậu ấy phải lựa chọn giữa tình yêu và tín ngưỡng rồi! Đối với một người lính mà nói, việc đó còn đau đớn hơn cả xẻ thịt anh ta!”
“Thực ra tôi…” Đàm Hi suýt nữa thì không nhịn được nói ra những điều không nên nói, may mà phản ứng lại kịp, dừng lại kịp giữa chừng, “Kế khích tướng?”
Đầu bên kia trầm mặc.
Đàm Hi khẽ cười, ánh mắt trời xuyên qua cửa sổ trải thành một đường sáng trêи mặt đất. Cô hơi ngả người về phía trước, cả người được bao phủ bởi một tầng ánh sáng màu vàng.
“Anh nói tôi ỷ vào sự chiều chuộng của anh ấy, ừ đấy, anh không phục à?”
“…”
“Đáng tiếc là anh có không phục cũng vô dụng, anh ấy nguyện làm thế.”
Đàm Hi hạ điện thoại xuống, nhìn màn hình, phát hiện cuộc trò chuyện vẫn đang tiếp tục, nhưng đầu dây bên kia không lên tiếng.
Thời Cảnh đã tức đến mức nói không nên lời, câu nói “anh ấy nguyện làm thế” đó của Đàm Hi y như Lục Chinh, huênh hoang như thế, chắc chắn như thế.
Cô nói tiếp: “Đó chính là vốn liếng lớn nhất của tôi, còn cần gì nữa sao? Anh nói, tôi ép anh ấy phải lựa chọn giữa tình yêu và tín ngưỡng, nhưng anh có từng nghĩ là từ đầu đến cuối đều chỉ là một câu hỏi với mệnh đề giả, bởi vì điều kiện tiền đề không được thiết lập.”
“Để tay lên ngực tự hỏi, cô và BW thực sự không có quan hệ gì sao?”
“Có thì sao mà không có thì sao?”
“Cô thừa nhận rồi sao?” Hai mắt Thời Cảnh híp lại.
Đàm Hi cười nhạo, “Nghe ý của anh thì hình như không chụp cho tôi được tội danh này thì anh không cam tâm đúng không?”
“… Tôi không có.”
“Anh có như vậy! Anh nói tôi ép anh ấy, thực ra người thực sự ép anh ấy phải lựa chọn là anh!”
Là anh…
Anh…
Hai tai Thời Cảnh kêu ong ong, “Cô nói láo!”
“Tự lừa mình lừa người.” Nói xong, cô thẳng tay cúp máy.
Đàm Hi vỗ ngực: “Nguy hiểm quá…”
“Nói chuyện gì vậy?” Lục Chinh đi tới ngồi xuống bên cạnh cô.
“Kẹo Thập Cẩm muốn trêu chọc anh nên bị em mắng cho té tát luôn.”
Lục Chinh dở khóc dở cười, “Nói ngốc nghếch gì vậy.”
“Thật đấy, anh nghĩ xem có phải Thời Cảnh thích anh không? Anh ta ghen tị với em!” Đàm Hi nghiêm túc nói.
“Cái đầu này của em cả ngày cứ suy nghĩ những thứ linh tinh gì thế… uống thuốc đi.” Lục Chinh bê bát thuốc đến trước mặt cô.
Mùi thuốc nồng nặc xộc lên mũi, vẻ mặt Đàm Hi ghét bỏ, “Không uống có được không?”
“Không được.”
“Đắng lắm.”
“Thuốc đắng dã tật.”
“Nóng lắm, đợi nguội chút rồi em uống nhé.”
“Anh thử rồi, không nóng.”
“…” Đàm Hi không tìm được cớ gì khác nữa rồi.
Cuối cùng, cái bát đen sì sì đó chui vào bụng cô. Ôi chao đắng ơi là đắng!
“Ngoan.” Lục Chinh vỗ nhẹ lên đầu cô.
Đàm Hi trừng mắt, kéo tay anh xuống, đặt về phía trước, cả người người đàn ông ngả vào cô, nhắm chuẩn thời cơ, rồi tiến lên phía trước, chặn miệng anh lại.
Cạy khớp hàm ra, đổ nửa ngụm thuốc còn lại vào, “Sao chỉ có mình em chịu đắng được?!”
“Bây giờ em hài lòng chưa?” Lục Chinh đen mặt, suýt nữa thì bị sặc thuốc.
Đúng là rất đắng.
Đàm Hi cũng không sợ anh giận, lúc này cô còn đang tức giận đây này!
“Đương nhiên là… chưa hài lòng!” Nói xong lại quấn lấy, hôn không giống hôn mà giống như cắn hơn, nhưng lực đạo lại không đủ hung mãnh, cùng lắm chỉ giống như chú thỏ trắng nhỏ.
Lục Chinh đổi khách thành chủ, đè cô lên ghế sofa, trong con ngươi tối tăm trào dâng làn sóng kinh hãi.
“Nhóc con, do em châm lửa trước đấy nhé.”
“Mới sáng sớm đã động ɖu͙ƈ rồi, dậy đi!”
Lục Chinh bất động. Cả miệng Đàm Hi đều là vị đắng, cô muốn tìm kẹo ăn, nhưng người đàn ông này cứ đè chặt lấy cô, bó tay bó chân.
“Anh không làm thật đấy chứ?”
“…”
“Ban ngày ban mặt mà! Anh nhìn đi, bên ngoài ánh mặt trời tươi đẹp thế kia, bầu trời xanh trong thế kia cơ mà?”
“…”
“Lục Chinh, em muốn dậy!”
“…”
Đối mặt với một tên cầm thú dầu muối không nghe, Đàm Hi thực sự hết cách, đành phải xuất chiêu cuối cùng: “Đại Điềm Điềm, người ta thấy đắng miệng quá, có thể ăn một cái kẹo được không? Hay là anh lấy cho em một trái táo cũng được?”
Đàm Hi cảm thấy rõ ràng lực đạo của người đàn ông đã nhẹ đi không ít.
Ừm, tiếp tục cố gắng, “Đắng thật mà!” Gương mặt nhỏ bé cực kỳ phối hợp nhăn nhó lại, há miệng ra, “A… không tin anh nếm thử mà xem?”
Đòi mạng!
Lục Chinh thầm mắng một tiếng, ngồi dậy, “Tạm thời tha cho em.”
Đàm Hi thở phào nhẹ nhõm, giơ tay ra: “Kéo em dậy đi!”
Khóe miệng người đàn ông khẽ giật, kéo cô dậy rồi đỡ cô ngồi cho vững.
Đứng dậy, “Kẹo hay táo?”
“Kẹo.”
“Chỉ có đường phèn thôi.”