Cũng không biết cô đã ngủ thế nào, đến khi mở mắt ra mặt trời bên ngoài đã ngả về phía Tây.
Đàm Hi ngồi dậy, đang định xuống giường mới phát hiện mắt cá chân cực kỳ đau.
Thầm mắng một tiếng, đặt một chân xuống đất, chống người dậy, một chân kia lơ lửng trêи không, rồi lại giơ tay chống vào tường, lúc này mới không để bản thân ngã xuống.
Có lẽ là vì nghe thấy tiếng động, Lục Chinh đẩy cửa bước vào, “Dậy rồi à?”
“Ừm.” Đàm Hi ngủ không ngon, toàn thân mỏi nhừ, không muốn bận tâm đến anh.
Dường như phát hiện ra được thái độ của cô, Lục Chinh đi đến, giơ tay lên ôm cô.
Đàm Hi nhíu mày, “Anh định làm gì?”
“Chân bị thương rồi thì ít vận động thôi, anh ôm em ra ngoài.”
“Không cần, một chân tôi cũng đi được.”
Lục Chinh không nói gì, nhưng cũng không thả cô xuống, trong sự trầm mặc toát lên sự mạnh mẽ không dễ từ chối.
Đàm Hi mặt không biểu cảm, khi được người đàn ông ôm trong lòng cũng không giãy giụa nhiều. Tình hình hiện tại không cho phép cô ra vẻ, nếu đã có chân sai vặt miễn phí thì tại sao lại không dùng chứ?
Lục Chinh ngồi xuống ghế sofa, thuận thế đặt Đàm Hi lên đùi mình, giơ tay ra vòng quanh eo cô, đầu ngón tay tinh tế vuốt ve.
“Thả tôi xuống.” Mùi thuốc lá quá nồng, con người này đang muốn dụ cô nghiện đúng không?
Động tác người đàn ông cứng nhắc, “Chúng ta nói chuyện.”
“Bây giờ à?”
“Ừm.”
“Nhưng tôi không muốn nghe.”
“Đàm Hi…” Bất lực nhưng lại trầm thấp đau đớn.
Một khoảnh khắc nào đó, gần như cô đã sắp mềm lòng rồi. Chưa bao giờ cô lại thích một người đàn ông đến thế. Lục Chinh là điều bất ngờ trong cuộc đời cô, kiếp trước kiếp này đều là lần đầu gặp phải.
“Tôi đói rồi.” Cô nói.
“Em đợi một lát, anh gọi đồ ăn bên ngoài rồi.”
Vừa dứt lời chuông cửa đã vang lên.
Lục Chinh đặt cô lên ghế sofa, đứng dậy mở cửa.
Rất nhanh sau đó đã xách hai chiếc túi nilon vào. Ba mặn hai chay một canh, có món cá nhúng dầu ớt cô thích ăn, khi mở ra còn đang bốc khói nghi ngút.
Đàm Hi liếc nhìn lô-gô màu xanh trêи chiếc hộp dùng một lần, là đồ ăn đặt riêng của một quán ăn rất nổi tiếng, lúc trước cô từng nghe Chu Dịch nhắc đến.
Lục Chinh gắp thức ăn cho cô, Đàm Hi không từ chối, từ đầu đến cuối vẻ mặt vẫn lãnh đạm.
Cảm giác bất lực một lần nữa dâng lên, bàn tay người đàn ông bất giác nắm chặt.
“Anh có muốn biện minh gì không?” Đàm Hi ngẩng lên.
“… Không có.”
Ăn cơm xong, cô lại đi ra ban công hóng gió, vịn lan can đứng bằng một chân. Bên kia trời, mặt trời đã ngả về hướng Tây, ánh sáng màu cam rực rỡ nhuộm đỏ cả bầu trời, giống như bức tranh tuyệt thế nổi tiếng.
Đột nhiên đầu vai ấm áp, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai, “Gió to lắm, em mặc nhiều vào.”
Đàm Hi xoay người, bốn mắt nhìn nhau. Cô bỗng nhiên không đành lòng được khi nhìn thấy đôi mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi kia, dường như tơ máu đã lại nhiều hơn nữa.
“Tại sao không dám nhìn thẳng?”
Cô nghiêng đầu, mím chặt môi lại.
“Đàm Hi.” Bàn tay to lớn đặt lên trêи cần cổ trắng ngần tinh tế của người con gái, khẽ dùng sức hơn, buộc cô phải quay đầu lại, “Cho anh một cơ hội giải thích.”
Gạt bàn tay anh sang một bên, cười lạnh: “Bây giờ không muốn… ưm…”
Nụ hôn, đến quá bất ngờ khiến cô không kịp đề phòng.
Không giống như sự dịu dàng lúc trước, Đàm Hi suýt nữa thì không kìm được, bờ môi bị ʍút̼ đến tê dại, đầu lưỡi cũng gặp họa theo, điên rồi!
Nhưng Lục Chinh mặc kệ tất cả, không có bất kỳ kỹ xảo nào, chỉ là nụ hôn cắn ʍút̼ xuất phát từ bản năng, dường như đang dùng cách thức nguyên thủy nhất để phát tiết sự bí bách trong lòng. Cũng chỉ có cô nhóc trước mặt anh mới có thể khiến anh điên cuồng đến thế này!
“Ưm ừm…” Đàm Hi đấm lên ngực anh, kết quả hai tay bị anh lật ngược lại, đan chặt với mười đầu ngón tay anh.
Lưng cô đè lên lan can ban công. Cô ngửa ra sau, anh ép chặt, nửa thân trêи dường như đang treo lơ lửng bên ngoài.
Đàm Hi hung hăng nghiêng đầu, nụ hôn ướt át của người đàn ông từ khoang miệng trượt sang gò má, nhiệt độ phả ra từ cánh mũi hòa cùng với hơi thở của cô, vừa ái muội lại kiều diễm.
“Lục Chinh! Anh nổi điên gì thế hả?!”
“Anh điên rồi.” Con ngươi đen láy lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô, giống như con sói đói đang nhìn con mồi, “Bị em ép đến phát điên rồi!”
“Anh…”
Anh chặn miệng cô lại, nụ hôn kϊƈɦ động lại tiến tới.
Bỗng dưng thân thể bay lên không. Đàm Hi hoàn toàn chưa kịp phản ứng lại đã bị anh ôm ngang vào trong lòng, sau đó, tiến thẳng vào phòng ngủ chính.
Cũng có lẽ là có một khoảng thời gian không có người ở, cho nên trong không khí còn vương vẩn mùi bụi. Đàm Hi muốn hắt xì hơi, nhưng miệng đã bị chặn chặt lại!
Lục Chinh đặt cô lên trêи giường, sau đó cúi người đè xuống, đôi môi hai người vẫn chưa từng tách nhau ra.
Anh tấn công, cô bại trận thoái lui.
Đến khi nụ hôn kéo dài kết thúc, Đàm Hi cảm thấy mình đã sắp bị hỏng đến nơi.
Nằm thẳng, nghiêng đầu, há miệng thở dốc, trong mắt tràn ngập nước, cánh môi anh đào hồng nhuận căng đầy.
Ánh mắt người đàn ông trầm xuống, Đàm Hi giơ tay lên chống lên ngực anh, ánh mắt lạnh lẽo: “Tính động tay à?”
“Hi Hi…”
“Tránh ra.”
“Đã khơi lửa lên rồi, em nhẫn tâm à?”
“Lục Chinh, anh không nhìn thấy chân tôi bị thương à?!”
“Anh sẽ không chạm vào đó.”
“… Vậy cũng không được.”
Bốn mắt nhìn nhau, một người ngọn lửa còn chưa hạ nhiệt, một người âm u quật cường, không ai chịu nhường, không ai chịu lùi bước.
Một lúc sau, “Được, anh không chạm vào em.”
Nói xong, anh lật người lại, nằm thẳng, rất lâu sau mới đè lại cơn xao động đang dâng lên trong bụng.
Ánh mắt Đàm Hi trống rỗng.
Lục Chinh ôm cô vào trong lòng, đầu kề bên đầu, dường như trái tim cũng theo đó dựa sát lại với nhau.
Anh nói, “Anh biết em giận anh vì anh không nghe điện thoại của em.”
Đàm Hi hừ lạnh, nhưng cũng không đẩy anh ra.
“Trước khi anh nói cho em biết nguyên nhân, anh muốn hỏi em mấy vấn đề trước, em có thể lựa chọn trả lời hoặc không, nhưng nhất định không được nói dối.”
“… Được.”
“Em xâm nhập vào mạng nội bộ tập đoàn Tinh Huy, còn lấy cắp một phần tài liệu.”
“Đúng vậy.”
“Bởi vì tin đồn giữa em và Hàn Sóc không được xử lý kịp thời, cho nên em không thể không ra tay?”
“Đúng.”
“Em hiểu biết bao nhiêu về thủ thuật hacker này?”
“… Rất rõ.”
“Em đã từng làm hacker?”
“Em tưởng từ sau sự kiện Hoa Nhuận anh đã đoán được rồi chứ.”
“BW có quan hệ gì với em?”
Động tác Đàm Hi khựng lại, “Có thể không trả lời được không?”
“Được. Nhưng hai người có quan hệ đúng không?”
“… Ờ.” Cùng một linh hồn, cũng tính mà nhỉ?
Vốn dĩ Lục Chinh nghi ngờ BW chính là Đàm Hi, nhưng thời gian không khớp với nhau, nên đã bỏ qua suy đoán ban đầu, cho rằng họ chỉ đơn thuần là có quan hệ với nhau mà thôi. Có lẽ là bạn bè, hoặc là sư phụ học trò, như vậy có thể giải thích được tại sao hai người lại có thủ pháp gây án tương tự đến vậy.
“Thế nhưng sao anh biết chuyện em xâm phạm vào Tinh Huy? Người ta không báo cảnh sát, cũng không truy cứu, một mình anh cứ lăn tăn chuyện đó làm gì?” Đàm Hi không nhịn nổi trợn mắt lườm.
Náo loạn hồi lâu, cuối cùng hóa ra là vì việc này. Rõ ràng Dạ Huy Nguyệt đã đồng ý với cô muốn giải quyết hòa bình…
“Bộ phận tình báo điều tra được tín hiệu xâm nhập, phát hiện thủ pháp tương tự như của BW, hacker người Hoa đứng top ba thế giới, cho nên mới báo cho Thời Cảnh biết.”
Đàm Hi chớp mắt, cô không nghe lầm đấy chứ?
“Top 3 thế giới? BW?” Bắt đầu từ khi nào cô lại trở nên lợi hại như vậy thế?
Chẳng lẽ trêи thế giới này còn có một BW thứ hai nữa sao?
“Có vẻ em rất kinh ngạc.” Hai đầu ngón tay Đàm Hi kẹp cằm cô lên, lắc lư trái phải, tình cảm thân thiết bộc lộ trong lời nói.
Đàm Hi sờ mũi, “Hơi bất ngờ. Nhưng đây là thứ hạng ai xếp vậy? BW sao lại biến thành top 3 thế giới rồi?” Dường như cô chưa bao giờ làm chuyện gì kinh thiên động địa đúng không?
“Căn cứ vào số lượng quốc gia của hacker này để xếp hạng.”
“Cái gì cơ?”
“BW từng xâm nhập vào hệ thống văn phòng chính phủ Canada, còn từng khiên khích FBI và Hoa Hạ, nghe nói phía Tây Âu cũng từng gặp họa. Tính sơ qua thì chưa có đến mười quốc gia phát lệnh truy nã cô nhưng cũng có đến tám nước rồi.”
Đàm Hi rụt cổ lại, “Cái đó… người ấy thực sự đã chọc đến nhiều quốc gia như vậy cơ à?”
“Nếu không thì làm sao lại được xếp top 3?”
Đàm Hi đột nhiên nhớ ra, có một lần cô thi đấu với Cố Miên xem ai phá vỡ được nhiều hệ thống chính thức hơn. Lúc đó do nóng lòng muốn chiến thắng, trực tiếp chọn kho dữ liệu cơ mật FBI có độ khó cao nhất, trước đó đã từng lấy mạng lưới internet chính thức của Canada và một số nước Bắc Âu để luyện tập, còn về phía quân đội Hoa Hạ… có lẽ là bị ngộ thương. Dù sao thì đối tượng cô khiên khích chỉ là ngẫu nhiên.
“Em đang nghĩ đến điều gì?”
Lắc đầu phủ nhận: “Không có gì. Em thấy bảng xếp hạng này quá phi lý, hacker chuyên nghiệp chỉ có thể được xếp hạng nhờ điểm số kỹ thuật cao thấp, sao lại nhìn số lượng quốc gia chứ?”
“Nhưng từ danh sách xếp hạng này có thể nhìn ra được một số thứ khác.”
“Thứ gì?”
“Những người nổi tiếng trong bản danh sách này thông thường đều là người vô cùng to gan.”
“… Hả?”
“Em tưởng rằng chủ quyền quốc gia dễ dàng bị khiêu khích như vậy hay sao?“
“Hừ! Chẳng phải các anh đến giờ vẫn chưa bắt được BW sao?” Hơn nữa còn vĩnh viễn không thể bắt được.
Lần đầu tiên Đàm Hi cảm thấy may mắn vì mình đã chết mất xác rồi.
“Em biết BW đang ở đâu à?”
“Đương nhiên em…” Giọng nói khựng lại, nghiêng đầu nhìn anh: “Không rõ rồi.”
Mặt mày Lục Chinh âm u, một lúc sau, “Cũng tốt.”
Cũng tốt? Là có ý gì chứ?
“Năm năm trước BW là tội phạm bị quân đội truy nã.”
“Vậy thì sao?”
“Bắt đầu từ bây giờ, giữa hai người không có bất kỳ mối quan hệ nào.” Ánh mắt người đàn ông kiên định, dường như đang cố ý muốn nhấn mạnh điều gì.
Đàm Hi nhíu mày, anh muốn cô… trợn mắt nói bừa hay sao?
“Em nghe rõ chưa?” Anh hỏi.
Vô thức lắc đầu, nhưng lại bị người đàn ông cố định cổ lại, ngữ khí nguy hiểm, thầm ẩn chứa sự cảnh cáo: “Anh nói là… EM VÀ BW KHÔNG CÓ BẤT KỲ QUAN HỆ NÀO CẢ. Em đã hiểu chưa?!”
“… Hiểu rồi.”
Sắc mặt người đàn ông hơi bớt giận, khẽ thở dài, ôm chặt cô vào lòng, “Cho dù thế nào, anh vẫn sẽ bảo vệ được em…”
Cũng không biết nói cho ai nghe.
Đàm Hi vùi đầu vào trong lồng ngực ấm nóng của anh, sương mù không ngừng dâng lên trong mắt, trong lòng dường như có một nhúm bông ấm áp đang chặn lại.
Phía quân đội phát lệnh truy nã… không có bất cứ quan hệ gì… dù thế nào cũng bảo vệ được em…
Cho nên, cô đang làm dao động quan điểm của một người lính, ép anh vì mình mà gánh tội danh “có khả năng vì tình riêng mà vi phạm pháp luật” ư?
Cô có thể phân rõ sự khác biệt giữa “Đàm Hi” và “Viêm Hề”, khiến hai cá thể độc lập không liên quan với nhau của kiếp trước và kiếp này lại với nhau, một người trong sạch, còn một người đầy rẫy tội trạng.
Nhưng Lục Chinh không biết!
Tất cả mũi nhọn đều chỉ vào mối quan hệ không hề đơn giản giữa cô và BW, bảo vệ cô tức là từ bỏ một đầu mối quan trọng để điều tra được tên tội phạm truy nã. Anh dựa vào đâu mà lại nhận định rằng cô trong sạch?
Chỉ dựa vào cảm thấy cô sẽ không còn ngầm cấu kết gì với BW sao?
Trong tình huống không có bất kỳ chỗ dựa vào, Lục Chinh dùng danh dự của một người lính để đánh cược Đàm Hi trong sạch vô tội!
Cô có tài đức gì chứ?
“Đồ ngốc, em khóc cái gì?” Lồng ngực ướt một mảng lớn, xúc cảm nóng bỏng dường như xuyên thấu qua lớp da, thâm nhập vào trong huyết dịch.
Vừa buồn cười, vừa bất đắc dĩ, nhiều hơn thế là đau lòng.
“Ai cần anh lo!” Giọng ồm ồm, mang theo sự kiêu ngạo gần như là vô lại.
“Được, được, được, anh không lo nữa.” Anh giơ tay xin hàng.
Rất lâu sau, Đàm Hi mới ngẩng lên, đầu tóc hỗn loạn, khóe mắt đỏ ngầu, lông mi nhiễm giọt lệ, vừa vô tội lại đáng thương.
“Tại sao?” Giọng nói đã hơi khàn.
“Hử?”
“Anh biết đấy.”
Lục Chinh thở dài, “Có đôi khi, anh mong thà em ngốc nghếch một chút.”
Đàm Hi nhéo hông anh, “Phụ nữ ngốc nghếch mới dễ điều khiển, có đúng không?”
“Nói bừa.”
“Vậy thì anh đang đố kỵ vì em thông minh!”
“Lại chém bừa cái gì thế? Trước đây người già thường nói khôn quá thiệt thân, không phải là không có lý.” Một người quá nhạy cảm thì sự ảnh hưởng và sự tổn thương của thế giới bên ngoài đối với người đó càng lớn, khả năng chịu đựng tâm lý càng yếu.
Trong tình huống như hôm nay, nếu đổi lại là bất kỳ một người phụ nữ nào khác thì chưa chắc đã có thể nhìn ra được sự tránh né và lạnh lùng thể hiện đằng sau hành vi không nghe điện thoại của anh.
Nhưng Đàm Hi đã nhìn ra được, trực giác của cô vô cùng nhạy cảm.
Mà người như vậy lại thích nhất thứ thật lòng, trong mắt không thể chứa được bất kỳ một tỳ vết nào.
Nếu Lục Chinh không nói rõ ràng mọi chuyện, thậm chí là dùng phương thức che giấu để lừa gạt cô, Đàm Hi tuyệt đối sẽ có thể đưa ra quyết định vội vàng trong lúc tức giận như vậy, ví dụ như chia tay.
Hai con người kiêu ngạo cùng ở bên nhau, luôn phải có một người chịu cúi đầu trước.
“Tại sao lại làm như vậy? Nếu điều em nói không phải là sự thật thì sao? Lỡ đâu vì bỏ mất cơ hội này, khiến cho các anh không thể bắt được BW đó nữa thì sao?”
“Vậy em có nói dối không?” Lục Chinh hỏi ngược lại.
“Không.”
“Vậy là đủ rồi.”
“Cho nên.” Cô hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng đối phương, “Anh tin em sao?”
“Chẳng lẽ anh không nên tin tưởng người phụ nữ của mình à?” Lục Chinh khẽ cười, giọng cười trầm thấp quanh quẩn trong lồng ngực, từ tính dễ nghe.
Dường như “tin tưởng cô ấy” đã trở thành tín ngưỡng không thể xóa nhòa của anh, thậm chí có thể sánh ngang được với tín ngưỡng của người lính mà anh sùng bái.
“Đại Điềm Điềm, những lời này em chỉ nói một lần, anh phải nhớ cho kỹ.”
“Ừ.”
“Đầu tiên, cảm ơn anh đã tin tưởng em.”
“Thứ hai, mối quan hệ giữa em và BW không hề phức tạp. Nói một cách đơn giản, kỹ thuật hacker cô ta biết thì em cũng biết, nhưng chưa bao giờ cô ta khiêu khích chính phủ hay làm rối loạn trật tự trị an.” Những chuyện xưa cũ đã hoàn toàn đứt đoạn ở khoảnh khắc Viêm Hề bị ép đến vách núi chết mất xác ở đó. Cho dù cùng là một linh hồn, nhưng đó cũng là hai người khác nhau.
Cô không cố ý phủ định cho qua, chỉ muốn bắt đầu lại từ đầu.
“Cuối cùng, đừng cố gắng đi tìm BW nữa, bởi vì, các anh sẽ không tìm được đâu.”
“Em nói xong chưa?”
Đàm Hi nghĩ ngợi một lát, nhún vai, “Xong rồi.”
“Vậy thì anh có chuyện muốn nói với em, và cũng chỉ nói một lần duy nhất thôi.”
“Được thôi, rửa tai lắng nghe.”
Lục Chinh giơ tay ra đưa tờ khăn giấy đặt trêи chiếc tủ đầu giường cho cô, “Em lau mặt trước đi.”
Đàm Hi không nhận lấy, “Làm sao, anh chê em à?”
Anh cười khổ. Có đôi khi phụ nữ lại… không biết nói lý như vậy. Nhưng anh lại cứ thèm khát dáng vẻ yêu kiều nũng nịu này của cô, chỉ muốn đặt vào trái tim mình để thương yêu, đặt vào trong tim để chiều chuộng.
Lục Chinh cảm thấy có lẽ anh bị trúng tà mất rồi.
Đàm Hi thấy anh ngẩn người, nhân cơn giận dữ dứt khoát nhào đầu vào trong lòng Lục Chinh, lấy vải áo anh lau chùi, rồi ngẩng đầu lên, thế là xong.
“Thế này là sạch rồi nhé.”
“…”
“Không phải anh có chuyện muốn nói với em à?” Ngoan ngoãn ngồi một bên, cười đến hai mắt lấp lánh.
“Khụ… thứ nhất, anh tin em. Thứ hai, không được tạo tin đồn với Hàn Sóc nữa. Thứ ba, sau này nếu gặp phải những chuyện như vậy thì cứ nói với anh, anh sẽ xử lý.”
“Anh xử lý thế nào? Đến Tinh Huy gây chuyện à?” Đàm Hi nghiêng đầu nhìn anh cười.
Thực ra điều thực sự khiến cô thấy ngọt ngào là hai điều đầu tiên, nhưng cô lại cứ quanh quẩn mãi không chịu buông điều thứ ba.
Ngượng ngùng lại mất tự nhiên, nhưng có rất nhiều lúc, lá gan lại lớn đến mức khiến người khác phải nghiến răng nghiến lợi.
“Anh và nhà họ An có chút giao tình.”
“Cho nên anh đã biết mối quan hệ của An An từ lâu rồi đúng không?”
Lục Chinh gật đầu.
Đàm Hi nhào tới nhéo anh, “Anh được lắm! Ngay từ đầu đã không nói cho em biết, em không biết bên cạnh mình lại có một đại gia ẩn thân đấy!”
“Cẩn thận chân!”
“Anh đang cố chuyển đề tài.”
“Hay là chúng ta tiếp tục chuyện đang làm dở lúc nãy đi?”
“… Đừng có mơ!”
“Hi Hi.” Lục Chinh xoay người một cái, chớp mắt cô đã biến thành người bị đè ở dưới, “Đã bao lâu rồi chúng ta không được gặp nhau?”
“Xí… Từ khi anh đi công tác về chẳng phải vẫn ở đó sao? Bao lâu được chứ?”
“Hai mươi ba ngày.”
“Cũng chưa đến một tháng.”
“Anh là một người đàn ông bình thường.”
“Vậy thì sao?”
“Em không cảm thấy đã bỏ đói anh quá lâu rồi à?”
“…” Năng lực tự khống chế của anh đâu rồi?! Bản tính nhẫn nhịn mạnh mẽ của người lính đâu rồi?!
Lục Chinh bắt đầu trêu chọc phía thân dưới cô, bàn tay mơn trớn vùng bụng khiến cô run rẩy.
Đàm Hi nỉ non, “Không được, chân em đang bị thương.”
“Ngoan, anh sẽ nhẹ thôi.”
Khắp phòng kiều diễm, ý xuân dạt dào.
Sau khi xong chuyện, Lục Chinh bế cô đến phòng tắm rửa sạch, còn dùng màng bọc thực phẩm bọc kỹ mắt cá chân bị thương của cô lại.
“Không được rồi…” Đàm Hi ấn bàn tay không an phận của người đàn ông lại, “Buồn ngủ.”
Cuối cùng Lục Chinh không động vào cô nữa, tiến sát bên tai, mang theo lời cảnh cáo: “Nửa tháng, thời gian còn dài. Cứ từ từ.”
Đàm Hi díu chặt mí mắt lại muốn ngủ, nghe vậy vẫn không khỏi rùng mình một cái.
Nửa tháng?!
Có thể xin không cần nữa có được không?