“Sự rung chuyển của giá cổ phiếu lần này là một hành động của quân đội.” Một câu nói nhẹ như lông hồng của ông cụ, không còn nghi ngờ gì nữa đã khiến mọi người như sét đánh ngang tai, tất cả đồng loạt kinh ngạc.
Chỉ có Lục Chinh và Tống Tử Văn vẫn giữ nguyên nét mặt bình tĩnh, dường như không hề bất ngờ gì về chuyện này.
Cát Lão bưng cốc trà, ung dung uống một ngụm nhuận hầu, rồi mới nói tiếp: “Hoa Nhuận lên sàn chứng khoán vốn đã tiềm tàng nguy cơ, một khi có nguồn vốn bên ngoài tuồn vào, rất khó bảo đảm được tính an toàn và tính bảo mật của kỹ thuật quân sự. Nửa tháng trước, bộ quân sự đã nhận được một cuộc điện thoại vô tuyến mã hóa bảo mật, đã xác định chắc chắn là tín hiệu thông tin của gián điệp. Phía trêи vô cùng coi trọng sự kiện này, đã thành lập tổ chuyên án bí mật, quyết định mở cảnh giới cấp độ A, không chỉ tiến hành quản lý khống chế nghiêm ngặt các xưởng sản xuất quân sự, cơ quan nghiên cứu và các phòng thí nghiệm của các trường đại học có liên quan, còn quyết định bãi bỏ tất cả các doanh nghiệp hợp tác quân đội và nhân dân, đặc biệt là các công ty niêm yết sàn chứng khoán có liên quan đến sáng tạo đổi mới khoa học kỹ thuật.”
Hoa Nhuận đứng mũi chịu sào.
Lúc này, tiếng giày quân đội lạch cạch từ xa tới gần, cuối cùng dừng lại bên cửa. Chỉ nghe thấy tiếng cạch nhẹ một cái, tay nắm cửa được đẩy ra, Thời Cảnh mặc cảnh phục rằn ri sải bước vào phòng.
“Các vị thủ trưởng, lãnh đạo.”
Cát Lão chỉ một chỗ trống, “Ngồi đi.”
Cũng không biết là cố ý hay vô tình, vị trí ngay gần Lục Chinh.
“Tình hình thế nào rồi?” Ông cụ trầm giọng hỏi.
Sắc mặt Thời Cảnh nghiêm túc: “Theo kế hoạch, giá cổ phiếu Hoa Nhuận sẽ chạm sàn trước thời điểm đóng phiên giao dịch.”
“Được, đến lúc đó cậu đích thân đi một chuyến, mang theo đội kỹ thuật Lôi Thần đến tổng bộ Hoa Nhuận tiến hành thanh toán, các tài liệu bí mật bắt buộc phải mang toàn bộ về.”
“Rõ!”
Thực ra, vừa rồi anh ta ở ngay trung tâm kỹ thuật ở bên cạnh, mang theo đội quân hacker tinh nhuệ nhất của Lôi Thần, trước tiên tạo nên hiện tượng giả cổ phiếu Hoa Nhuận trượt giá điên cuồng, sau đó lợi dụng thủ đoạn kỹ thuật để các cổ phần có thể khống chế trong các tài khoản đồng thời bán tháo đi, như vậy, từ hiện tượng giả thành thật, trong tình hình cổ phiếu trượt giá điên cuồng, chắc chắn sẽ khiến những người nắm cổ phiếu trong tay đi theo.
Như vậy có thể dùng chi phí nhỏ nhất để lấy được Hoa Nhuận, quá trình không khác gì đập vỡ một pho tượng sứ tinh xảo, từ đó đạt được mục đích cuối cùng lại thu hồi tái tạo.
Không phá đi thì không xây được.
Đây mới là nguyên nhân căn bản khiến quân đội nhúng tay vào Hoa Nhuận.
Một khi thành công, thị trường chứng khoán cổ phiếu A sẽ không còn Hoa Nhuận nữa, cho nên, tiêu điểm thảo luận không phải là việc Vương Khởi có phải ngồi tù hay không nữa.
Cát Lão tưởng đang buồn bực không lên tiếng, nhưng trong lòng đã sớm quyết đoán. Ngay cả khi Vương Khởi kia là người có tài năng đáng kinh ngạc, nhưng cũng không thể gạt bỏ được sự thật hắn ta thông đồng làm bậy với Vương Bình Thiện.
Ngay từ khi bắt đầu, Cát Lão đã không định giữ lại hắn!
Ánh mắt chế giễu của Thời Cảnh nhìn lướt qua mấy lãnh đạo cấp cao phía quân đội dự định bảo vệ cho Vương Khởi lúc đầu, không hề bất ngờ khi nhìn thấy gương mặt hoặc xanh lét hoặc đỏ bừng của họ.
Bây giờ là người hay là ma, đã quá rõ ràng.
Chiêu dụ rắn ra khỏi hang này của Cát Lão quả nhiên vô cùng lợi hại.
“Nếu như Vương Khởi vào tù, thì tiếp theo đây nghiên cứu sẽ phải tiến hành tiếp tục thế nào?” Lưu Thác hỏi ra vấn đề then chốt.
Cát Lão không đáp lại, trực tiếp nhìn sang Lục Chinh. Lưu Thác cũng thuận thế nhìn theo.
“Hoa Hạ mênh ʍôиɠ rộng lớn, nhân tài nghiên cứu không phải chỉ có một mình Vương Khải.”
“Nhưng không có nhiều người nắm được bí mật nghiên cứu.”
Lục Chinh cười khẽ: “Tôi lại nghĩ đến một người.”
Lưu Thác nhướng mày, khiêm tốn nói, “Rửa tai lắng nghe.”
“Vương Hoành.”
“Cháu trai của Vương Khởi?”
Lục Chinh gật đầu, gương mặt không chút gợn sóng, không hề có chút biểu hiện chột dạ nào sau khi hố người, ánh mắt điềm nhiên cực điểm.
Tống Tử Văn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cảm giác bội phục như nước sông cuồn cuộn, triền miên không dứt.
Lục Chinh mới là người thích hợp nhất làm chính trị, luận về phúc hắc, không ai so được với anh.
Lưu Thác không lạ gì về Vương Hoành, ngược lại còn có chút giao tình với cha hắn, “Một người tham gia vào chính trị như hắn lại đi làm nghiên cứu sao?”
Tống Tử Văn khẽ ho, dìu ông ngồi xuống: “Vương Hoành vốn là sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành quốc phòng, sau đó học chuyên ngành thông tin quân sự, lại từng sửa chữa vũ khí và chỉ huy tác chiến. Có thể nói là hoàn toàn kế thừa được vốn liếng của Vương Khởi, giao lại công tác nghiên cứu cho anh ta sẽ không có vấn đề gì.”
Việc nghiên cứu phát triển kỹ thuật của radar kiểu mới đã bước vào giai đoạn khó khăn nhất. Vương Khởi vào tù, toàn bộ đội ngũ đều mất đi người tâm phúc. Nếu như Vương Hoành được đẩy lên, về phương diện kỹ thuật sẽ không cần phải lo lắng nữa, đồng thời thân phận cháu trai của Vương Khởi lại có thể khiến hắn ta chinh phục được những thành viên khác trong đội ngũ trong khoảng thời gian ngắn nhất, đảm bảo là một sự lựa chọn tốt.
Lưu Thác thầm suy xét.
“Tôi đồng ý.”
“Tôi cảm thấy cũng được…”
Suốt một vòng không một ai phản đối.
Tống Tử Văn líu lưỡi, ánh nhìn lướt qua Lục Chinh đang ngồi yên tĩnh trong góc, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Kịch hay mở màn, nhưng đạo diễn lại ngồi trong đám đông giả bộ như đang ngồi xem, diễn đâu ra đấy, giả bộ đến không có một điểm sơ hở nào. Nếu như cú ngã ngựa của Vương Bình Thiện không phải là do Tống gia đứng đằng sau giở trò, thì chỉ e bây giờ anh ta cũng giống như những người khác lơ mơ không hiểu mà thôi.
Vương gia lần này coi như bị tổn thất nghiêm trọng, không chỉ trảm được hai cha con Vương Bình Thiện và Vương Khởi, đến Vương Hoành được coi trọng cũng bị kéo xuống nước theo, còn có thể trở lại giới chính trị được hay không vẫn còn là một ẩn số.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!