Đàm Hi ngủ một giấc, khi tỉnh dậy đã về đến thủ đô.
Tòa kiến trúc quen thuộc đập vào mắt, lại sinh ra cảm giác xa lạ. Nghĩ lại cuộc điện thoại lúc sáng của Tần Thiên Lâm, cô liền cảm thấy phiền phức. Trở về thủ đô đồng nghĩa với việc phải đối mặt với đám người Tần gia ghê gớm kia.
Hai người trở về Bồng Lai, đặt hành lý xuống, ra ngoài ăn tối, gần đó có một khu trung tâm thương mại phồn hoa.
Lục Chinh định đưa cô đi ăn lẩu, nhưng Đàm Hi xua tay: “Em không muốn ăn, ăn tạm gì đó là được rồi.”
Sau đó, hai người đi đến một quán cháo khá nổi tiếng, “Một bát thịt nạc trứng muối bắc thảo, một bát thịt nạc gan heo, thêm một phần bánh phù dung.”
Đàm Hi nghĩ ngợi một lát, “Thêm kem nữa, vị sô cô la.”
Lục Chinh thu menu lại, gật đầu với nhân viên phục vụ.
“Em gọi cơ mà, cô ta nhìn anh làm gì chứ?” Cô nàng nào đó không phục.
“Bởi vì cô ta biết là anh thanh toán.”
“…”
Khỏi nói, cửa hàng nhỏ này không hổ là cửa hiệu lâu đời, cháo nóng nghi ngút được bưng lên đã ngửi thấy mùi thơm từ xa.
Đàm Hi giơ tay ra đón lấy bát cháo thị nạc trứng muối bắc thảo, nhưng đã bị Lục Chinh cướp giữa đường, “Anh làm gì vậy?”
Anh đẩy bát cháo thịt nạc gan heo cho cô, “Đây mới là của em.”
“…”
“Em mặc kệ, em muốn ăn thịt nạc trứng muối bắc thảo.”
“Đừng quậy nữa, trứng bắc thảo gây kϊƈɦ thích đến dạ dày, em không được ăn.”
“Bá đạo…” Rầm rì một tiếng, Đàm Hi không kiên trì nữa. Nhặt hết gan heo sang cho anh, rồi mới bắt đầu ăn cháo.
Lục Chinh không nói gì, yên lặng ăn sạch gan heo cô bỏ sang, hồi lâu sau mới nói: “Thói kén ăn này phải sửa đi.”
Đàm Hi hừ hừ, “Em không tin anh cái gì cũng ăn được.”
Lục Chinh nhướng mắt lên liếc nhìn cô một cái.
Ăn cháo xong, Đàm Hi đã gần no, kem được mang lên cũng không thấy quá thèm ăn nữa, “Làm ơn mang cho tôi một chiếc cốc giấy sạch.”
Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang lên, Đàm Hi chia kem thành hai phần, đẩy một phần đến trước mặt Lục Chinh, “Mời anh ăn, không cần cảm ơn.”
Người đàn ông nhíu mày lại, anh không thích ăn đồ ngọt.
Đàm Hi thích nhìn dáng vẻ rầu rĩ của anh, trong lòng vui vẻ, cố dỗ anh ăn mấy miếng rồi mới thôi, “Ăn thêm nữa đi mà… đắt như vậy, ném đi thì phí lắm.”
Khi hai người đi ra, mặt Lục Chinh đã đen như đít nồi.
“Anh giận thật đấy à?” Đàm Hi trơ mặt ra tiến tới, mặt mày sinh động.
Lục Chinh lạnh lùng quay đầu đi.
Ái chà, còn biết kiêu ngạo cơ à? Đàm Hi bĩu môi, tiếp tục trêu chọc: “Chỉ là em thích chia sẻ đồ ăn em thích với anh thôi mà, vậy mà anh còn không hiểu…”
Mi mắt Lục Chinh khẽ động, thái độ cũng mềm mỏng hơn đôi chút.
“Anh thấy kem khó ăn thế cơ à?”
“… Quá ngọt.”
“Được rồi, sau này không ép anh nữa.” Nói xong, đặt một nụ hôn lên môi anh.
Lục Chinh đáp lại, đổi khách thành chủ.
Khi tách nhau ra, ánh mắt người đàn ông u ám, động tác lái xe dường như cũng mang theo một luồng sức lực mạnh mẽ. Đàm Hi ngồi cạnh cười tươi tắn, giọng nói thanh thúy.
“Chậm thôi, anh tưởng đang đua xe đấy à?”
“Đợi đấy, về nhà anh sẽ xử lý em!” Nghiến răng nghiến lợi nói.
Đàm Hi càng cười vui vẻ hơn.
Hai người vừa vào thanh máy đã bắt đầu hôn, Lục Chinh chặn cô vào góc chết, camera chỉ quét được lên bóng lưng người đàn ông.
Mở cửa, đóng cửa, chớp mắt đã bị Lục Chinh đè lên cửa, “Nhóc con, em cố ý!”
“Chà, đã bị anh nhìn ra rồi, phải làm sao đây?” Đôi mắt long lanh, dường như chứa đựng ngàn vạn vì sao.
Lục Chinh hô hấp nặng nề hơn, trực tiếp bế cô lên, thô lỗ đá cửa phòng ngủ, thấp giọng mắng: “Yêu tinh!”
Đàm Hi cười tươi như hoa, giơ tay kéo cổ áo anh: “Vậy thì anh chính là Đường Tăng!”
Người đàn ông nhướng mày.
“Bởi vì, em sẽ ăn thịt anh…”
“Được, vậy thì thử xem rốt cuộc là ai ăn thịt ai.”
Một đêm điên cuồng, triền miên không dứt.
Sáng sớm, một luồng gió lạnh lùa vào, lay động chân rèm cửa, bên ngoài cửa sổ là cảnh tuyết trắng chói mắt.
Trong chăn, bóng người nhỏ nhắn động đậy không ngừng, giống như con côn trùng nhỏ nhúc nhích, bên cạnh là con sư tử ngủ đang say ngủ. Rõ ràng là sức mạnh khác nhau hoàn toàn, nhưng lại kết đôi ngủ chung với nhau.
Lông mi Đàm Hi khẽ động, từ từ mở mắt, đập vào mắt là gương mặt chính diện với đường viền thâm thúy của người đàn ông, sống mũi cao thẳng, không quá phô trương như đàn ông phương Tây, nhưng không thiếu góc cạnh, mỗi một chi tiết đều giống như được chạm trổ tinh xảo.
Đây là một tác phẩm nghệ thuật, Đàm Hi nghĩ.
Trong lúc cô còn đang trầm tư, đôi mắt kia đột nhiên mở ra, sắc bén như chim ưng, nhưng lại mỏng lạnh như lưỡi dao. Đàm Hi vô thức giơ tay ra che, thấp giọng cảnh cáo, “Nếu còn nhìn nữa em ăn thịt anh luôn đấy!”
Anh không ngăn chặn đôi tay đang chặn tầm nhìn lại kia, chỉ cười, giọng nói trầm thấp dễ nghe, “Cầu còn không được.”
Đàm Hi hừ một tiếng, lập tức thu tay lại, cô còn lâu mới để cho con sói đuôi dài này được hời.
“Bây giờ mới biết hối hận, muộn rồi.”
Đàm Hi bị đè lên giường, một lần, hai lần…
“Lục Chinh, anh xong chưa hả!?” Cô phẫn nộ quát.
Người nào đó mắt điếc tai ngơ, giống như người nông dân chăm chỉ, chỉ biết vùi đầu vào cấy cày.
Khi cô tỉnh lại lần nữa, bên cạnh gối đã không thấy người đâu. Đàm Hi ôm chăn ngồi dậy, toàn thân đau nhức, người dính nhớp khó chịu, cô cầm quần áo ngủ vào phòng tắm.
Tắm xong, lại tùy tiện buộc mái tóc dài lại, Đàm Hi đi ra phòng khách.
Trêи bàn là mấy món ăn đang bốc khói nghi ngút, có thịt bò kho tàu, gà hấp sả, cá sốt đậu, dáng người cao lớn của người đàn ông không ăn nhập lắm với một nơi như phòng bếp, lại cộng thêm chiếc tạp dề hoạt hình, bức tranh phong cảnh thật quá mới mẻ.
Đàm Hi ngồi trêи ghế sofa, tiện tay nhặt một chiếc khăn giấy, rồi cầm mấy chiếc bút nước trêи bàn trà, tùy tiện vẽ phác họa.
Đến khi Lục Chinh đi ra, cô đưa thành phẩm đã vẽ xong, “Nhìn xem.”
“Rửa sạch tay đi, ăn cơm.”
“Chẹp, anh xem trước đã nào.”
Lục Chinh nhận lấy, mở ra trong lòng bàn tay, nhìn quét qua, mi tâm nhíu chặt lại.
“Biểu cảm này của anh là sao vậy hả?”
“Xấu.”
“…”
Là một sinh viên chuyên ngành mỹ thuật, lại bị người khác chê tranh mình vẽ là xấu ư?! Đàm Hi nổi giận, kết quả là bị người đàn ông hôn đến choáng váng đầu óc, cộng thêm tịch thu tác phẩm.
“Nếu xấu thì anh còn lấy làm gì?”
“Tiêu hủy.”
“…”
Bữa cơm này đương nhiên không phải là Lục Chinh nấu. Anh chỉ phụ trách đổ đồ ăn trong hộp ra đĩa, sau đó cho vào lò vi sóng hâm nóng, cuối cùng là bưng lên bàn.
Sau bữa cơm, Đàm Hi chủ động đi rửa bát, Lục Chinh vào thư phòng.
Cô gọt táo, lấy đĩa xếp lên, cắm tăm vào từng miếng táo, vừa đi ra phòng khách đã thấy điện thoại mình reo vang
Đàm Hi không nhìn nhiều, trượt thẳng lên: “Alo…”
“Đàm Hi, em đang ở đâu?” Lại là Tần Thiên Lâm.
Ý cười chợt thu lại: “Liên quan gì đến anh không?”
Đầu dây bên kia khẽ cười, nhưng mơ hồ thể hiện ra một tia ác độc. Đàm Hi nhướng mày, nhưng đến khi phân tích cẩn thận lại không thấy có động tĩnh nữa, cô nghĩ có lẽ là ảo giác.
“Em ghét tôi như vậy sao?”
“Đúng đấy!” Thẳng thắn không hề kiêng nể gì.
“Vậy tại sao em còn ở lại Tần gia?”
“Anh tưởng bà cô đây muốn ở lại lắm à?”
“Đúng lúc lắm.”
Đàm Hi ngẩn người: “Anh có ý gì?”
“Tôi cũng cảm thấy chúng ta cứ như thế này không có ý gì, sáng mai em về nhà một chuyến, nếu đã muốn chia tay thì phải nói cho rõ ràng.”
“Chia tay?” Đàm Hi thấy hơi mơ hồ, là cô hiểu sai ý nghĩa của từ này hay sao? Trong lòng, đang rục rịch rộn ràng.
“Sao nào, em còn muốn mặt dày ở lại bên cạnh tôi hay sao?”
“He he. Đã từng gặp kẻ tự luyến, nhưng chưa thấy ai tự luyến như anh. Thể diện đâu hết rồi, không cần nữa à?”
“Nhớ đấy, mười giờ sáng mai.”
Đàm Hi tắt điện thoại, cô biết sớm muộn gì mình cũng phải dứt khỏi Tần gia, dứt khỏi Tần Thiên Lâm, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy, lại… dễ dàng như vậy.
Theo lý mà nói, sở dĩ Tần biến thái có thể trở thành “biến thái” chính là bởi vì nhân cách lệch lạc của hắn, dễ dàng buông tay ra như vậy không giống như chuyện hắn làm.
Tuy Đàm Hi thấy nghi ngờ, nhưng cũng không kháng cự lại sự hấp dẫn quá lớn, nếu như có thể quang minh chính đại thoát khỏi Tần gia, thì cô không ngại mạo hiểm lần này.
Cho nên, ngày hôm sau sau khi Lục Chinh đến công ty, cô đã đi theo sau ra khỏi cửa.
Chặn một chiếc taxi đi dưới cổng tiểu khu lại, “Bác tài, đến biệt thự Bán Sơn.”
Đàm Hi được Lưu Toàn dẫn vào.
“Hi, đội trưởng Lưu gần đây có khỏe không?”
“Chào mợ hai.”
“Vẫn còn nhớ tôi cơ à?”
“Đương nhiên rồi.” Một cây gai nhọn, không nhớ mới lạ.
Lưu Toàn đưa cô đến cửa, chào hỏi một tiếng rồi lui ra. Đàm Hi đang nghĩ, lát nữa nếu gặp hai mẹ con Lục Thảo và Tần Thiên Mỹ sẽ phản ứng thế nào đây?
Nhưng trêи thực tế đại sảnh vắng vẻ không một bóng người, đừng nói đến Lục Thảo, ngay cả người làm cũng không thấy đâu. Trong lòng cô bỗng trào lên một dự cảm chẳng lành.
Giơ tay ra định kéo cửa rời đi, mới phát hiện cửa đã bị khóa ngoài.
Đàm Hi xoay người, đã nhìn thấy Tần Thiên Lâm đang bọc áo choàng tắm đi xuống, tay cầm một chiếc ly rượu, khẽ lắc lư.
Ánh mắt lóe lên, cô đặt tay ra sau lưng, móc điện thoại trong túi quần ra, mở khóa, ấn nút gọi 2 lần…
“Tần Thiên Lâm, anh có ý gì?”
Hắn dừng bước, giơ tay ra kẹp lấy cằm Đàm Hi: “Vợ yêu à, muốn gặp em cũng khó thật đấy.”
Mặt cô biến sắc: “Anh cố ý dẫn dụ tôi đến đây?!”
“Thông minh quá, chẳng trách Lục Chinh cũng phải đổ gục trước đũng quần em.”
“Mồm miệng toàn shit!”
“Sao nào, tôi mới nói một câu em đã thấy thương xót rồi à?”
Đàm Hi hất tay hắn ra, gương mặt yên lặng không biểu cảm, nhưng trong lòng đã nổi sóng! Hắn đã biết rồi sao?!
Là ai nói?
“Kinh ngạc lắm đúng không? Nếu muốn người khác không biết thì đừng làm, đôi gian phu ɖâʍ phụ các người!” Đôi tay dùng sức hất mạnh một cái, cơn đau từ cằm truyền tới, Đàm Hi cắn răng chịu đựng. Nhìn đôi mắt Tần Thiên Lâm từ bình tĩnh không một gợn sóng chuyển thành phẫn nộ tức giận, bỗng nhiên có một luồng suy nghĩ trào lên trong đầu cô – người này sẽ không giết chết cô luôn đấy chứ?
“Tôi đã nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt cô, đúng là hiếm thấy đấy! Đàm Hi mà cũng biết sợ ư?”
“Đồ biến thái chết tiệt, rốt cuộc anh muốn làm gì hả?”
“Biến thái ư? He he…” Tần Thiên Lâm bỗng nhiên nổi điên, trực tiếp kéo tay cô. Đàm Hi trở tay không kịp, điện thoại bay ra ngoài, đập xuống nền đất vỡ tan tành.
Mặt Đàm Hi biến sắc.
Tần Thiên Lâm giơ tay tát cô một cái, thanh thúy vang vọng, “Con đĩ!”
Đàm Hi cũng không phải người đơn giản, trong lòng cô sợ sệt không có nghĩa là có thể tùy tiện để người ta tát như vậy, khi người đàn ông thu tay lại, cô gần như đồng thời phản ứng lại đáp trả hắn một cái tát.