“Cô giữ mồm miệng cho sạch sẽ đi!”
Đàm Hi cười nhạo, cái thứ đồ chơi gì thế này…
“Cho cô làm, mà không cho tôi nói à? Cô Hề, đừng có khiến mình xấu mặt quá đấy nhé!”
Hề Đình nắm chặt nắm đấm, hít sâu một hơi: “Nếu như khua môi múa mép có thể khiến em vui vẻ thì tôi không ngại nghe em nói cho hết đâu.”
“Nói cho hết? Chẹp chẹp… dựa vào “giao tình” giữa hai chúng ta, chỉ sợ nói hết ba ngày ba đêm cũng không hết chuyện được mới đúng chứ?”
“Đàm Hi, rốt cuộc em muốn làm gì?”
“Ôi chao, vừa rồi ở trong văn phòng còn giả bộ không quen biết tôi, bây giờ sao lại biết tên tôi rồi?” Đàm Hi chắp tay ra sau lưng, vẻ mặt như cười như không khiến người ta bất giác hoảng loạn.
Như thể cô nắm gọn trong lòng bàn tay tất cả mọi thứ, chắc chắn phần thắng.
Ánh mắt Hề Đình tối lại, giọng nói mềm đi, “Hi Hi, giữa chúng ta… có phải là có hiểu lầm gì không?”
Đàm Hi nhướng mày.
Đã nghe thấy Hề Đình nói tiếp: “Tôi tự nhận thấy mình đối với em cũng không bạc, yêu thương em như em gái ruột. Cho dù em đối với… anh ta có yêu thương mến mộ, tôi cũng nhắm một mắt mở một mắt cho qua, chưa bao giờ nhiều lời. Tuy mấy năm không gặp, nhưng suy cho cùng tình cảm vẫn còn đó, em có nhất thiết phải nói lời làm tổn thương người khác thế không?”
Nói xong, vành mắt đã đỏ hoe lên.
Trong lòng Đàm Hi thầm có một vạn con ngựa chạy qua, quả nhiên, người ti tiện là vô địch, Hề Đình cược rằng cô không hay biết gì hết, muốn chơi trò tình cảm, coi cô như con ngốc mà dỗ dành!
Đàm Hi không nói gì, nhìn thẳng vào mặt cô ta.
Giả bộ đi, tiếp tục giả bộ đi, để xem cô giả bộ được đến mức nào!
Trong lòng Hề Đình tuyệt nhiên không hề bình tĩnh được như cô ta đang tỏ ra bên ngoài, cô ta không chắc chắn được rốt cuộc Đàm Hi đã biết được bao nhiêu.
Nhưng mà, có một điểm cô ta rất chắc chắn.
“Em thích Tần Thiên Lâm, tôi nhân cơ hội ra nước ngoài học để bỏ đi, định tác thành cho hai người, kết quả lại đổi lại một cái tát tai và những lời mắng chửi coi thường, Đàm Hi, tôi có lỗi với em ở chỗ nào vậy?”
“Ồ? Thế à?” Như cười như không.
Ánh mắt Hề Đình lóe sáng, “Nếu như chúng ta có gì đó hiểu lầm thì có thể nói ra, chúng ta nói hết một lần cho rõ ràng.”
Đàm Hi mỉm cười, vòng quanh cô ta một vòng, nhìn trước nhìn sau, từ đầu đến chân.
Hề Đình bị cô nhìn đến mức cả người đều thấy không được tự nhiên, nhưng vẫn cố ép bản thân duy trì sự trấn tĩnh.
“Tôi coi như cũng biết rồi…” Đàm Hi tỉnh ngộ, giọng điệu ngâm nga như ngâm thơ nhưng Hề Đình nghe lại có thâm ý sâu xa khác.
Cô ta vô thức thẳng tắp sống lưng, ngừng thở.
“Em biết cái gì?”
Cười khẽ một tiếng, “Biết tại sao cô lại có thể đùa bỡn Tần Thiên Lâm đến u mê rối loạn, cho dù có cho hắn đội mũ xanh nhưng hắn cũng vẫn không từ bỏ tình cảm đối với cô! Chẹp chẹp… không nhìn ra đấy, cô còn là một đĩ liên hoa siêu cấp nữa.”
Hề Đình híp mắt, “Quả nhiên, cô đã biết rồi.”
“Chìa khóa cô nhặt được rồi còn gì? Còn thử thăm dò nữa, có thú vị không?”
“Được, nếu đã nói đến đây rồi thì tôi cũng nói thẳng, nói đi, rốt cuộc cô muốn gì?”
“Úi chà, đây là muốn lật bài ngửa luôn rồi đấy à?”
“Đàm Hi, mấy năm không gặp, cô thay đổi rất nhiều.”
“Cô Hề cũng không tệ nha, ngực to hơn, ʍôиɠ cong hơn, vẫn quyến rũ như trước kia đấy.”
Hề Đình cười nhạo, “Nếu như cô chỉ thích nói cho sướиɠ miệng thì tôi cũng không ngăn cô, tùy cô thích nói thế nào thì nói.”
“Ồ, công phu mặt dày đúng là càng ngày càng thâm hậu.”
Cô gái thầm cắn răng, cũng không hoàn toàn để ý.
“Anh ta không thích cô thì tôi còn có cách gì nữa?” Hề Đình vừa mở miệng đã đâm thọc vào tim cô.
Đáng tiếc, cô không phải là Đàm Hi trước kia.
“Ai nói anh ta không thích tôi?”
“Vậy sao, hừ…”
“Xem ra, cô không tin lắm thì phải?”
“Đừng làm trò cười nữa, Đàm Hi. Tôi hiểu anh ta hơn cô, năm xưa không thích thì nay cũng sẽ không thích.”
Con người Tần Thiên Lâm, từ trong xương cốt đã có sự bướng bỉnh và tà vọng, chuyện hắn không muốn làm, cho dù có dùng nhiều thủ đoạn hơn nữa để ép hắn thì hắn cũng sẽ không khuất phục.
Năm xưa, cô ta đã nói ra những lời khích lệ hai người ở bên nhau, chẳng qua là muốn khơi dậy sự phản loạn của Tần Thiên Lâm.
Người đàn ông cô ta đã không cần, dù thế nào cũng không thể đến tay Đàm Hi được!
“Xem ra, cô Hề vẫn cực kỳ tự tin về sức hấp dẫn của bản thân mình…”
Hề Đình khẽ nhếch cằm lên, cười lạnh.
Nếu đã lật bài ngửa thì cũng không cần phải khách khí nữa!
“Sức hấp dẫn của tôi thể nào không cần cô bàn tới, còn cô ấy à, đúng là không ra làm sao cả.” Ánh mắt của cô nhìn lướt qua ngực Đàm Hi, sự coi thường hiện rõ lên.
“So với cô, tôi tự thấy không bằng được, dù sao cũng được sờ được bóp nhiều, sao có thể nhỏ được chứ?”
Ngụ ý là, cô là đồ ɖâʍ phụ.
“Haizz…” Đàm Hi thở dài một tiếng, “Nếu cô đã đẹp như vậy thì sao năm xưa lại để cho hiệu trưởng đầu heo kia chiếm tiện nghi thế? Chẹp chẹp, khi tôi thấy ông ta đè trêи người cô, để lộ ra cái ʍôиɠ trắng bóc, đó chẳng phải chính là heo đang cho chó cái ăn hay sao?”
“Cô!” Toàn thân Hề Đình cứng ngắc, sắc mặt trắng bệch.
Biết là một chuyện, nhưng nói trắng ra không hề kiêng nể lại là một cảm giác hoàn toàn khác.
“Tôi nghe nói, ông ta đã thăng chức lên Bộ giáo ɖu͙ƈ, tiền đồ rộng mở, hay là tôi giúp cô móc nối, hẹn ông ta ra quán bar, để cô lại câu dẫn lại ông ta nhỉ? Không chừng lần sau còn có thể đưa cô đến Mỹ, đến Anh gì đó du học đấy…”
“Câm mồm!” Người phụ nữ giận dữ đỏ mắt.
Gương mặt Đàm Hi trầm ngâm, “Vừa mới bắt đầu thôi đã không chịu nổi được nữa rồi à, thế thì đoạn sau phải làm sao đây? Dù sao thì, bây giờ cô cũng là trợ giảng, cơ hội chúng ta gặp mặt hơi bị nhiều đấy.”
“…” Lồng ngực Hề Đình phập phồng không yên.
“Được rồi, hôm nay đến đây thôi.” Đàm Hi vỗ tay, “Ra khỏi cửa rẽ trái, đến phòng thứ ba là phòng giáo vụ, khỏi cần cảm ơn.”
Nói xong, đi thẳng.
Hề Đình nhìn cô rời đi, ra khỏi cửa, nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa, đáy mắt lướt qua một tia kinh ngạc, thế là… xong rồi à?
Đương nhiên là không thể rồi!
Cô nàng nào đó đã lên kế hoạch chiến đấu lâu dài, không vội, cứ từ từ, ở trong cùng một trường học, còn có cơ hội chỉnh đóa bạch liên hoa này.
Trong lúc đó, cô phải kiềm chế.
…
Khi Cố Hoài Sâm nhận được điện thoại thì đã lái xe đến trường học.
“A Sâm, ở đây em tình cờ gặp lại đồng nghiệp cũ nên định đi ăn với nhau, anh không cần đến đón em nữa.”
“Đồng nghiệp ư?”
“Vâng, em đã từng nói với anh rồi mà, trước đây em từng dạy mỹ thuật ở một trường trung học mà.”
“Anh nhớ trường học đó ở thủ đô, sao em lại gặp được người quen ở Tân Thị chứ?”
“Đã bao năm trôi qua rồi, anh còn không cho người ta nhảy việc sao?” Giống như oán trách, nhưng trong lòng lại đổ mồ hôi lạnh, cũng may cô ta phản ứng nhanh…
“Cùng ăn đi, anh mời.”
“Anh đến hóng hớt cái gì thế? Gần đây chuyện tình cảm của cô ấy không được thuận lợi, một người đàn ông như anh có mặt thì cô ấy làm sao thoải mái trút bầu tâm sự được chứ?”
“Nói vậy là anh thành bóng đèn rồi à?”
“Ui chao, anh nghe lời đi mà, tối về em sẽ bồi thường cho anh.”
Đôi mắt Cố Hoài Sâm lộ vẻ bất đắc dĩ, “Ăn cơm xong anh đến đón em.”
“Không cần, em tự bắt xe về chung cư được.”
“Ừ, chú ý an toàn.”
“Anh cũng thế, nhớ ăn cơm tối đấy.”
“Đúng rồi, em nói chuyện với bác Phạm thế nào?”
“Tốt lắm.”
“Vậy thì được rồi.”
“Bye.”
Cố Hoài Sâm nghe thấy đầu bên kia đã yên tĩnh lại, biết cô đã tắt máy rồi.
Xe đã vào đường một chiều, không thể quay đầu được nữa, anh ta đành phải đến trường học theo kế hoạch ban đầu trước rồi tính sau.
Đàm Hi ra khỏi khu hành chính, bỗng thấy tinh thần sảng kɧօáϊ.
Lòng bàn tay có hơi đau, có lẽ là vì da mặt của ả Hề Đình kia quá dày.
Nhưng càng đau càng tốt, chứng tỏ cô dùng sức rất mạnh, như vậy mới có thể đánh cô ta đau được!
“A lô, An An, có chuyện gì không?”
“Hỏi cậu có đi cùng tớ đến căng tin không.”
Đàm Hi còn chưa kịp nói chữ “đi”, thì đã lập tức phanh lại, “À, tớ còn có việc bận, các cậu đi ăn trước đi.”
“Có cần mua về cho cậu không?”
“Không cần. He he… cậu đúng là tốt quá.”
“Chỉ giỏi chém thôi. Không nói chuyện với cậu nữa, bye!”
Đàm Hi đặt điện thoại vào túi rồi đi đến phía trước một đoạn, giơ tay.
Cố Hoài Sâm vô thức quay đầu, nhìn rõ người ở trước mặt, bỗng nhiên kinh ngạc, “Đàm Hi, sao em lại ở đây?”
“Là anh thật à, Cố Hoài Sâm!” Cô cứ cảm thấy bóng lưng nhìn rất giống.
“Trùng hợp thật.”
“Anh đến đại học T làm gì thế?”
“Có chút chuyện. Còn em?”
“Tôi là sinh viên ở đây.”
“Khoa nào?”
“Khoa nghệ thuật.”
“Trùng hợp thật đấy…”
“Ừm, đúng là trùng hợp thật.” Đàm Hi gật đầu, “Thế này mà cũng gặp được anh.”
“Tôi nói không phải là sự trùng hợp đó.”
Đàm Hi nhướng mày.
Cố Hoài Sâm cười nói: “Tôi quen một người, bác ấy cũng là giáo sư ở khoa em đang học.”
“Ai?”
“Chắc em cũng đã nghe qua tên của bác ấy, Phạm Trung Dương.”
Đàm Hi chẹp chẹp, “Ý anh là ông thầy Phạm chứ gì.”
“Em quen à?”
“Tôi vừa từ văn phòng ông ấy đi ra nè, anh nói xem có quen không?”
Người đàn ông khẽ nhíu mày, anh ta vốn dĩ định hỏi xem tình hình của Hề Đình, nhưng không biết tại sao, lời nói đã lên đến miệng bỗng nhiên lại không muốn nói thành lời, dường như có thứ gì đó không muốn cho cô nhóc trước mặt này biết.
“Anh vẫn chưa ăn tối đúng không?”
Cố Hoài Sâm lắc đầu.
“Đi thôi, tôi mời anh ăn cơm ở căng tin, cứ gọi thoải mái, đừng có khách khí, ờ, cũng không được chê đấy.”
Người đàn ông mặt mày thoải mái, “Vậy tôi chỉ có thể cung kính không bằng tuân lệnh rồi.”
“Xì! Nói chuyện đừng có chua loét như thế, tôi ê răng.”
Cố Hoài Sâm lắc đầu bật cười.
Hai người sánh vai đi đến căng tin, trêи đường đi có không ít những ánh mắt đánh giá.
Tuy lúc trước đã hack bài post “Bình chọn hoa khôi”, còn nhân tiện cho diễn đàn trường được nghỉ ngơi vài hôm, nhưng danh tiếng của Đàm Hi cũng vẫn bị lan truyền ra ngoài.
Ban đầu, khoa công nghệ thông tin được biết mình hiểu lầm, không ngờ lại nhận lầm sinh viên chuyên ngành khác thành người của mình, còn lên tận diễn đàn trường, náo loạn cả trường đều biết, suýt nữa thì không ngẩng đầu lên được nữa.
Thế mà còn nhận lầm, thì phải vô tâm vô tính đến đâu cơ chứ?
Nhưng cũng không thể trách họ được, ai bảo khoa công nghệ thông tin toàn là đàn ông con trai, cho dù trong thảm cỏ xanh biếc ngẫu nhiên bắt gặp hai ba đóa hoa hồng thì cũng phải là cấp bậc hoa ăn thịt người mới đúng.
Có thể tha thứ được!
Khoa công nghệ thông tin đâm lao thì phải theo lao, coi Đàm Hi như nữ thần, suýt nữa thì còn khiến Đàm Hi khó xử muốn chết.