Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Con Dâu Trời Phú

Đàm Hi nhận lấy khăn lông khô trong tay anh, nửa quỳ sau lưng anh, lau tóc giúp anh: “Không có, chỉ là ngày mai có thể sẽ có thêm hai chiếc đuôi thôi.”

“Muốn đi cùng à?” “Ừ.” Đàm Hi gật đầu, vỗ vai anh, “Được rồi, lấy máy sấy tóc qua đây.”

Lục Chinh làm theo. Đàm Hi ấn nút, hơi nóng ùa ra nương theo tiếng ù ù của máy sấy. Năm ngón tay hơi lạnh của cô luồn qua tóc anh, cảm giác lạnh ấm giao thoa khiến da đầu Lục Chinh tê dại, cái cảm giác ấy từ phần gáy men theo xuống xương sống.

Đợi đến khi Đàm Hi đặt máy sấy tóc xuống, vẫn còn chưa kịp rút điện ra, thì anh đã đè cô xuống giường. Trong lúc quấn quýt, loáng thoáng nghe thấy được vài tiếng nói nho nhỏ.

“Anh… cần… thận một chút… ngày mai còn phải mặc áo cưới nữa…” Đáp lại cô lại là sức lực càng hung mãnh hơn của anh. Đêm dài đằng đẵng, âm thanh mơ màng du dương. Ngày hôm sau, trang trại ngựa ở ngoại ô Thủ Đô. “Sắp 9 giờ rồi, sao vẫn chưa đến nữa?” Nhiễm Dao vừa nhìn đồng hồ, vừa bước đi. Thợ chụp ảnh và chuyên viên trang điểm đã có mặt, nhưng đối tượng chụp ảnh vẫn chưa chịu đến. Hàn Sóc nhặt một cọng cỏ, cầm trong tay đi trêu ngựa, khều nhẹ lên đầu mũi của chúng, “Chắc là tối qua làm việc quá khuya, nên vẫn chưa tỉnh dậy đâu.” Nói xong, bản thân cô dường như cũng như bị lây nhiễm, ngáp một cái thật dài. Nhiễm Dao liếc nhìn, cười nhạo: “Sao tớ thấy người làm việc đến khuya lại là người khác cơ?” Hàn Sóc nhìn cô đầy cổ quái, sau đó hóa thành vui mừng: “Không tồi, biết đen tối rồi, tuy chỉ là loại xoàng xinh, nhưng ít ra cũng đã có tiến bộ, rất tốt, tiếp tục nghiên cứu sâu hơn đi.”

Hai má Nhiễm Dao đỏ bừng.

Khoảng 10 phút sau, Lục Chinh và Đàm Hi mới đến, tay nắm tay, mười ngón tay đan chặt vào nhau, sau lưng là hai chiếc đuôi nhỏ, lắc qua lắc lại. Hai mắt Hàn Sóc sáng rực, đi về phía hai đứa nhóc, mỗi tay ôm một đứa vào lòng, xoa nắn một hồi, “Nói, có nhớ mẹ nuôi không?”

Ngộ Hạ: “Nhớ-” Giọng con nít non nớt.

Hàn Sóc Xoay sang nhìn A Lưu. Cậu nhóc hình như lại cao hơn rồi, nhưng tính cách vẫn ngoài lạnh trong nóng như thế. Nói một câu “nhớ” bộ sẽ chết hay sao?

Tức thật mà.

Phương án chụp của Đàm Hi là do cô tự viết. Khi thợ chụp cầm lấy bản phương án, càng xem càng kinh ngạc: “Cái này…độ khó có cao quá hay không?” “Cao ư?” Đàm Hi vừa để mặc cho chuyên viên trang điểm làm việc, vừa hỏi ngược lại. Thợ chụp ảnh gật đầu. “Ồ.”

Sau đó?

Không có sau đó nữa. Khi Đàm Hi cưỡi lên lưng ngựa, vào giây phút siết chặt dây cương, thợ chụp ảnh mới biết sự lo lắng lúc nãy của mình ngốc nghếch đến cỡ nào.

Rõ ràng đối phương là một cao thủ cưỡi ngựa, còn sợ không xử lý được trên lưng ngựa hay sao?

Buồn cười!

Lúc này, Đàm Hi đang tắm mình dưới ánh nắng mặt trời vàng óng, cô chỉ mặc một chiếc áo dây dài đến dưới ngực, để lộ hai đường cơ ngực và lỗ rốn xinh xắn. Nửa người dưới là chiếc quần bó màu kem, mang theo bốt cao, đầu đội một chiếc nón cao bồi.

Một tay siết cương, một tay cầm roi. Dưới ánh nắng, chuột tay nổi lên, hình thành độ cong hoàn mỹ, cằm cô hơi hất lên, trông vô cùng có khí thế. “Vãi, đẹp trai hơn cả quy định.” Hàn Sóc che lấy quả tim nhỏ bé của mình. Ngộ Hạ Và A Lưu bỗng chốc hóa thân thành “em bé cuồng mẹ”, hoa tay múa chân, cổ vũ điên cuồng. Nhiễm Dao nuốt nước bọt, đôi mắt lấp lánh trái tim hồng. Thợ chụp ảnh khó có thể dời tầm mắt, trong đầu toàn là thân hình khỏe mạnh gợi cảm của cô. Nếu anh ta không phải là gay, e rằng đã yêu cô mất rồi. Lúc này, tiếng vó ngựa từ xa vọng đến, trong màn mưa bụi, người đàn ông có thân hình cường tráng cữi trên lưng ngựa. Anh cởi trần nửa người trên, vùng cơ bụng săn chắc, đều đặn, và còn đường cỡ chữ V bắt nguồn từ hai bên trái phải kéo dài xuống bụng dưới, cuối cùng được che đi bởi lưng quần, vô tình toát lên vẻ gợi cảm cực độ.

“Chà…” Hàn Sóc hít khí lạnh, tam giác ngược hoàn mỹ, thật sự khiến người ta… thèm thuồng. Nam sắc có thể thay cơm trong truyền thuyết, chắc là thế này nhỉ. Lúc về phải kêu cái tên trong nhà cũng phải luyện tập mới được. Chu Dịch đang ở trong văn phòng tổng tài điện ảnh Thế Kỷ bỗng nhiên hắt hơi, lỗ tai nóng bừng. Nhiễm Dao cũng nhìn đến ngơ ngác. Tống Tử Văn chú ý đến việc rèn luyện, có thói quen chạy bộ buổi sáng và tập thể hình, nên luôn giữ được một vóc người đẹp, có cơ bụng đấy, nhưng không rõ từng mảng như Lục Chinh, thì đừng nói đến đường cơ chữ V.

“Hi Hi chắc chắn là siêu hạnh phúc lắm đây…”

Buộc miệng nói ra như thế.

Hàn Sóc nghe thế, cười hề hề, sửa lại: “Là tính phúc.”

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!