“Có quan hệ với lần điều tra này không?” Ấn đường Nhiễm Chính Bân nhăn lại.
“Không đâu.” “Vậy sao lại gây ầm ĩ tới tận bệnh viện thế này?” Nói xong liền đưa mắt quét khắp người Tống Tử Văn một lần, lập tức nhận ra trên cánh tay anh có vết trầy nhỏ.
“Trong quá trình tranh chấp, có người bị thương.”
Nhiễm Chính Bân nhìn dáng vẻ anh, thấy không giống nói dối liền nghĩ thầm: Đúng là chuyện riêng rồi, hơn nữa nhìn có vẻ như là tranh cãi trong tình cảm, thôi vậy.
Quãng đường sau đó, hai người đều không nói gì, an an tĩnh tĩnh cho đến khi về tới nơi.
Nhiễm Chính Bân hoàn toàn không ngờ được rằng lúc này con gái bảo bối của mình đang ở trong bệnh viện đó, cũng không ngờ được rằng, một ngày nào đó trong tương lai, “bạn gái xảy ra chuyện” của Tống Tử Văn lại chính là Nhiễm Dao.
Trước khi Nghiêm Phóng vào phòng giải phẫu thì ý thức vẫn còn rất thanh tỉnh, chỉ dặn dò Nhiễm Dao một câu…
Không thể nói cho Nghiêm gia biết chuyện hắn bị thương. Kể từ đó, người chăm sóc hắn chỉ có mỗi mình Nhiễm Dao mà thôi.
Đảo mắt đã qua một tuần.
Nghiêm Phóng đã khôi phục kha khá, tinh thần cũng không tệ, ít ra, lúc đối mặt với Nhiễm Dạo, hắn không còn điên cuồng như cái ngày ở bên mép vực nữa.
Trong thời gian này, Nghiêm gia hoàn toàn không có động tĩnh gì, Tống gia cũng vẫn bình yên. Nhiễm Dao vừa đi làm vừa chạy tới bệnh viện, có đôi khi còn mang cả bản thảo thiết kế tới bệnh viện để vẽ, một ngày ba lần mang cơm, cái gì cũng tự tay làm, cẩn thận và chu đáo. Nghiêm Phóng có thể phát hiện ra sự thay đổi của cô, không hề đối chọi gay gắt, thậm chí lúc đối mặt với hắn còn… hơi tỏ vẻ thận trọng. Cô gái mà mình thích ở ngay trước mắt, rõ ràng là ước mơ tha thiết lâu nay của hắn, trong sự yên tâm lại nảy sinh sự chua xót không nói nên lời.
“A Dao…”
“Hả?” Cô ngẩng đầu khỏi bản thiết kế, tay vẫn còn đang cầm bút vẽ, một tay khác đưa lên vén mấy sợi tóc ra phía sau tai, “Làm sao thế?”
Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính hắt lên sườn mặt cô, dường như mạ lên đó một tầng hào quang màu vàng. Từ góc nhìn của Nghiêm Phóng, vừa lúc có thể nhìn rõ từng sợi lông tơ mỏng manh trên mặt cô.
Giống như quay về thời thơ ấu, cô ngồi trên bàn trà ở phòng khách làm bài tập, còn hắn ngồi trên sofa chơi game, vừa nhìn màn hình vừa nhìn lén cô.
“Lại đau nữa à? Để tôi đi gọi bác sĩ…”
“Không phải, Nghiêm Phóng ngồi dựa trên đầu giường, xua tay với cô, “A…”
Động tác làm ảnh hưởng tới vết mổ khiến hắn không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Nhiễm Dao nhíu mày, “Anh từ từ thôi, bác sĩ nói không thể vận động mạnh được đâu.” “Không sao cả, không đau đầu, em qua đây ngồi, chúng ta nói chuyện một lát.” Nhiễm Dao thả bút chì xuống, rời khỏi ghế ở giường bệnh bên cạnh đi tới ngồi xuống ghế ở bên này, thuận tay còn dám góc chắn cho hắn, “Nói chuyện gì?”
“Anh còn nhớ là chưa từng hỏi em, rốt cuộc em thích ai, Tống Tử Văn hay Sở Kiều?”
Nhiễm Dao khựng lại.
Nghiêm Phóng nở một nụ cười, vẫn cứ tà ác, nghênh ngang như trước đây, nhưng không hề có sự hung tợn, thiếu đi mấy phần công kích, có thêm một chút sức hấp dẫn của đàn ông.
Vốn dĩ hắn cũng rất đẹp trai.
Toàn thân tản mát ra khí chất “hư hỏng” mà đại đa số các cô gái đều thích. “Tuy rằng anh cũng rất muốn nhét mình vào danh sách lựa chọn trên, nhưng anh biết, em sẽ không chọn, thể nên anh cũng chỉ hỏi hai người này, giúp em thu nhỏ phạm vi lựa chọn một chút.” “Tại sao lại đột nhiên hỏi thế?” Nhiễm Dao nương theo động tác rót nước, thuận thế cụp mắt xuống, đưa cho hắn, “Ấm đấy, uống đi.” Nghiêm Phóng nhận lấy, uống hai hợp, “Anh muốn thua một cách rõ ràng.”
“Nhất định phải trả lời ư?”
“Anh mong là em sẽ trả lời.” Mặc dù rời sân khấu trong trạng thái thua cuộc nhưng cũng sẽ không tiếc nuối nữa.
Nghiêm Phóng lẳng lặng bổ sung nửa câu sau ở trong lòng.
Nhiễm Dao cũng chẳng mất nhiều thời gian suy nghĩ, lúc ngước mắt lên nhìn đã nhoẻn miệng cười, “Tống Tử Văn.”
Vào khoảnh khắc khi nói được ra cái tên kia, cô cảm thấy như trút được gánh nặng. Lúc buông bỏ thì lại nhận ra được rất nhiều điều.
Cô cũng không biết bản thân mình chắc chắn như thế từ khi nào. Có lẽ, ngày đó, ở trên đỉnh núi, vào khoảnh khắc khi anh xuất hiện và mang đến cho cô cảm giác an toàn khó có thể tưởng tượng được, loại cảm giác đó giống như… Cả người lung lay sắp ngã thì lại được người ta dùng tay đỡ lấy, sau đó nói với cô rằng…
Đừng sợ. Khi Tống Tử Văn giữ chặt được Nghiệm Phóng thì cũng đồng thời đã cứu rỗi nửa đời sau của cô. Thì ra, sự rung động đó vẫn luôn tồn tại, dù cô có tự lừa dối bản thân thể nào thì cũng không thể hoàn toàn vứt bỏ được. Đối với đáp án này, dường như Nghiêm Phóng cũng không cảm thấy bất ngờ cho lắm. “Vậy Sở Kiều thì sao? Cậu ta kém Tống Tử Văn ở điểm nào thế?” “… Cảm giác không giống nhau.” Nghiêm Phóng cũng không hỏi thêm, chỉ nói, “Anh muốn uống canh xương sườn, loại lần trước em nấu ấy.” “Được, về nhà rồi tôi sẽ làm, chiều sẽ mang tới cho anh.”
“Có việc gì thì cứ bấm chuông gọi y tá nhé.” Nghiêm Phóng phất tay không để ý cho lắm, “Biết rồi, em đúng là dong dài…” Nhiễm Dao đi rồi, nụ cười tươi trên mặt người đàn ông dần dần thu lại, chỉ lẳng lặng ngồi dựa nơi đầu giường, trong đôi mắt đen láy và sâu thẳm lộ ra vẻ yên tĩnh. Sau một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, trong khóe mắt dường như có ánh sáng lấp lánh.
Nhiễm Dao chạy tới siêu thị mua ít nguyên liệu nấu ăn tươi ngon rồi mới lái xe về chung cư. Rửa sạch xương sườn, trần qua nước sôi, để ráo, sau đó bỏ vào nồi tử sa, vặn nhỏ lửa. Lúc nấu canh, Nhiễm Dao ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi, một lần nữa tỉnh dậy thì đã là ba tiếng sau rồi. Ngoài cửa sổ, mặt trời đã hơi chếch về Tây, ánh sáng như màu quýt nhuộm đẫm nửa bầu trời.
Trong bếp truyền ra mùi thơm của xương sườn.