Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Con Dâu Trời Phú

Nghiêm Phóng đã hoàn toàn hoảng hốt.

Dù có lau thế nào, những giọt nước mắt của cô gái cũng không ngừng lại được, không ngừng trào ra khỏi đôi mắt hạnh long lanh trong sáng ấy, rồi2men theo gò má chảy xuống dưới.

“Đúng đúng đúng, đều do anh cả… A Dao, em đừng khóc nữa, có được không?” “Không được!”

“…” Nghiêm Phóng mím chặt đôi môi mỏng, có chút khó xử, nhưng hơn5thế là khó chịu trong lòng.

Trước kia, hắn đánh cho tên “tên nhóc lưu manh” Lý Tiểu Hổ chọc cho Nhiễm Dao khóc một trận sưng tím mặt mày, không còn dám tác oai tác quái nữa,6nhưng nay chính bản thân hắn lại trở thành tên khốn kiếp khiến Nhiễm Dao phải khóc.

Đáng lẽ ra không nên thế này mới đúng, rốt cuộc là hắn đã sai ở đâu chứ?

Đáng lẽ ra hắn5và Nhiễm Dao phải lớn lên bên nhau, rồi theo đó ở bên nhau, sau đó kết thành một đôi, sống hạnh phúc cả đời này bên nhau mới đúng chứ.

Từ lần đầu tiên mơ thấy Nhiễm3Dao, hắn đã đè cô ở dưới thân, thích làm gì thì làm, đó đã trở thành niềm tin Nghiêm Phóng luôn tin tưởng vững vàng từ xưa đến nay. Hắn cố gắng trưởng thành, cố gắng trở nên mạnh mẽ, khiến bản thân mình có đầy đủ năng lực để bảo vệ Nhiễm Dao không phải chịu đựng những cơn cuồng phong tập kích, những cơn mưa xối xả tàn phá.

Hắn cho cô những điều tốt đẹp nhất trên thế giới, coi cô như bảo bối đặt trong lòng bàn tay để nâng niu, chiều chuộng.

Nhưng tất cả những thứ đó chỉ vì sự xuất hiện của người đó mà đã hoàn toàn sụp đổ, vỡ tan tành mây khói.

Tống Tử Văn! Ánh mắt Nhiễm Dao nhìn Tổng Tử Văn, khiến cho Nghiêm Phóng cảm nhận được nguy cơ lớn nhất chưa từng thấy.

Sự dựa dẫm và ái mộ toàn tâm toàn ý đó là những gì Nhiễm Dao chưa bao giờ thể hiện trước mặt hắn.

Nghiêm Phóng có một dự cảm rằng, nếu như hắn không làm gì đó thì A Dao sẽ càng ngày càng cách xa hắn hơn, cuối cùng không thể nắm bắt được nữa.

Cho nên, hắn mất nửa năm lên kế hoạch chuẩn bị, để giăng ra một cái bẫy không một lỗ hổng cho Tổng Tử Văn sa vào.

Từng bước phát triển đều được hắn nắm vững trong lòng bàn tay, mỗi một chi tiết đều đã diễn ra trong đầu hắn hàng ngàn lần. Sự thật đã chứng minh, sự nỗ lực của hắn không hề lãng phí. Để bắt được nội gián, Tống Tử Văn không tiếc dùng bản thân mình làm mồi nhử, còn diễn trọn vở kịch, làm tổn thương nặng nề trái tim Nhiễm Dao. Đến khi anh nghĩ thông suốt tất cả thì đã muộn rồi. Còn hành vi của Nghiêm Phóng, không chỉ khiến Ngiêm Gia tổn thất một cây định quan trọng, mà còn chọc giận đến Tổng Tử Văn.

Cuối cùng, hắn bị ông nội ép ra nước ngoài, bị giam cầm như tên tội phạm. Suốt nửa năm trời, hắn mới thoát khỏi nơi giam cầm, xuất hiện trước mặt Nhiễm Dao, nhưng ai có thể nói cho hắn biết cái thằng khốn nhãi nhép Sở Kiều ở đâu chui ra được không?

Nghiêm Phóng tính tình bừa bãi, càng gặp mạnh càng cứng, nếu năm xưa có thể mai phục lâu ngày giáng được cho Tổng Tử Văn một đòn thì sao nay không thể chặn đường Sở Kiêu cho anh ta biết tay chứ?

Cho nên mới có thứ được gọi là “màn kịch hay” ngày hôm nay. Ban đầu, Nghiêm Phóng quyết tâm muốn cô nhìn rõ bộ mặt thật của Sở Kiều, nhưng khi đối mặt với đôi mắt lã chã rơi lệ, hắn bỗng thấy do dự.

“… Anh xin lỗi, em đừng khóc nữa…”

Giọt nước mắt trong suốt óng ánh kia giống như hàng loạt những mũi kim nhỏ xíu, đâm thẳng vào trong tim hắn, khiến hắn không còn cảm nhận được gì nữa ngoài cảm giác đau đớn.

“Không muốn nhìn thì thôi đi! Thôi đi!” Nhiễm Dao ngây người, nước mắt theo đó ngừng lại, ngây ngốc nhìn hắn. Nghiêm Phóng vừa tức vừa buồn cười, “Bây giờ đã hài lòng chưa? Còn khóc nữa không? Từ nhỏ đến lớn chỉ biết bắt nạt anh!”

Lời nói này là nghiến răng nghiến lợi, vừa yêu vừa hận.

Nhiễm Dao hít mũi, do đã khóc quá lâu, giọng nói cô đã hơi khàn đi, “Vậy anh… anh buông tôi ra trước đã…”

Người đàn ông tháo dây an toàn ra cho cô. Vẫn không thể tránh khỏi để lại một vết siết màu hồng nhạt ở vị trí xương quai xanh, xung quanh nổi lên màu xanh tím.

Đồng tử Nghiêm Phóng co rụt lại, ánh mắt đau đớn.

Nhiễm Dao được tự do, cũng mặc kệ có vết siết hay không, thẳng tay mở cửa định xuống xe. Không hề lay chuyển.

Quay đầu trừng mắt nhìn Nghiêm Phóng: “Anh cho tôi xuống xe đi!”

Người đàn ông rủ mắt xuống, không hề lên tiếng. “Anh…” Đúng lúc Nhiễm Dao chuẩn bị nói tiếp thì đột nhiên Nghiêm Phóng nắm lấy tờ giấy ướt trong tay, khẽ cười một cái, lại khôi phục lại dáng vẻ bất cần đời lúc trước.

“A Dao.” Hắn gọi tên cô, ánh mắt nhìn thẳng lên gương mặt cô, nghiền ngẫm băn khoăn, “Em sẽ không định mang theo đôi mắt gấu trúc đó xuống xe đấy chứ?”

“Này, dựa vào đây, vươn cổ ra, anh lau cho em.” “Không cần!”

Sắc mặt Nghiêm Phóng trầm đi.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!