Hàn Sóc nhìn qua tổ khách mời còn lại…
Lâm Thơ Thơ mặc áo ngực vận động, lúc vặn mình lập tức lộ ra thân hình mạnh khỏe, hoàn mỹ, chỉ cần hơi giơ tay thì vạt áo cũng bị kéo lên cao, có thể nhìn rõ ràng cả đường cong của cơ bụng.
Tưởng Phán Phán thì mặc một cái áo có mũ, kết hợp với quần jeans, nhìn có vẻ tùy tiện những trang sức phối hợp lại sáng tạo khác người, cái mặt dây trên cổ nhìn từ xa thì chẳng thấy có gì đặc biệt, nhưng lại gần mới phát hiện thực ra nó là một từ đơn tiếng Anh… “cool”, rất ngầu. Gia Hoa thì duy trì phong cách lạnh lùng quen thuộc, áo khoác màu đen, trên cổ tay đeo một dây đăng ten màu lục, nhìn vừa mạnh mẽ lại không mất đi sự nữ tính. Nở một nụ cười, Hàn Sóc không khỏi than nhẹ, người của giới giải trí ai cũng có thần thông riêng, không thể coi thường được.
Tổ đạo diễn tuyên bố nhiệm vụ, nguyên liệu nấu ăn tối nay yêu cầu các bảo bối tự mình đi tìm, xét thấy tuổi của Coco còn quá nhỏ nên Lâm Thơ Thơ chủ động yêu cầu để cô bé đi cùng Mộc Đầu, nguyên liệu nấu ăn chia đều cho hai nhà.
Tuy rằng không công bằng nhưng lại rất có nhân tính. Tổ đạo diễn gật đầu: “Được, cứ thế đi! Nhớ kỹ, các cháu chỉ có ba mươi phút thôi…” Mộc Đầu dẫn Coco đi, suốt đường đi luôn nắm tay che chở cho cô bé, quả thực rất có tác phong làm anh.
Bên này, A Thận và Khốc Phong hoàn toàn không cần người lớn sắp xếp đã tự động tổ đội với nhau. Năm đứa trẻ, trừ bốn đứa ra, chỉ có tiểu công chúa Kitty của nhà Lý Sương là phải đơn độc một mình. “Mommy, con không muốn đi…” Cuộn mình uốn éo, cái giỏ tre nhỏ bị cô bé ném ra thật xa. Lý Sương ngồi xổm xuống, “Bảo bối, con không thể như thế, các anh và em gái đều đã đi làm nhiệm vụ hết rồi, sao con có thể lười biếng được chứ?” “Con sợ. Lỡ đâu… lỡ đâu gặp phải con chó thì phải làm thế nào?” Giọng trẻ con non nớt để lộ ra sự ngây thơ.
“Có chú quay phim đi cùng mà, chú ấy sẽ bảo vệ con.”“… Không thích.”
Lý Sương thấy hơi tức giận nhưng vẫn khống chế cảm xúc rất tốt, “Nếu Kitty không tìm được nguyên liệu nấu ăn thì đêm nay chúng ta sẽ không có cơm để ăn, không có cơm ăn thì chỉ có thể nhịn đói, con thích như thể sao?”
Khuyên can mãi, cô bé mới hơi thả lỏng ra, “Vậy con muốn đi cùng nhóm anh Khốc Phong cơ!”
Cái này… Lý Sương liếc nhìn Tưởng Phán Phán và Hàn Sóc, vẻ mặt khó xử. Tưởng Phán Phán lập tức gọi Khốc Phong đã đi xa được một đoạn quay về. A Thận thì không nhúc nhích, đứng yên tại chỗ quan sát tình hình bên này.
Tưởng Phán Phán: “Khốc Phong, con đưa em Kitty đi cùng đi.”
“Vâng.” Các cậu bé con tuổi này vẫn không có gì bài xích với việc ở chung với người khác phái.
Hàn Sóc biết con trai mình không thích nên cũng không tỏ vẻ khách sáo làm gì, dù sao cũng đã có “bà chị tốt” rành đối nhân xử thế Tưởng Phán Phán ở đây rồi, cũng chẳng tới phiên cô làm người tốt.
Quả nhiên…
A Thận thấy Khốc Phong dẫn theo Kitty tới đây thì cũng chẳng quay đầu lại nữa mà rời đi. Chú quay phim ngơ ngác, anh ta vốn muốn chờ bên kia lại đây hội hợp rồi đi cùng nhau, ai ngờ cậu bé này lại tự mình đi trước.
Anh ta vội vàng đuổi theo. Khốc Phong giậm chân tại chỗ: “A Thận! Sao cậu không đợi tớ với.” Kitty mím môi, cô bé còn muốn đi cùng anh đẹp trai kia cơ mà.
Trong lòng A Thận thì đang nghĩ: Ngoài Hạ Hạ ra, đám con gái khác đều phiền phức hết, hừ, vô cùng phiền phức.
Năm đứa bé đi rồi, nhóm các bà mẹ liền ngồi ngắm hoàng hôn, thỉnh thoảng lại nói vài câu chia sẻ cách nuôi dạy con.
Lâm Thơ Thơ đã không còn trầm mặc nữa mà nói rất nhiều, chuyện này đủ thấy là cô rất có kinh nghiệm trong phương diện nuôi dạy con.
Những người khác chỉ thỉnh thoảng xen mồm vào, riêng Hàn Sóc thì từ đầu tới cuối chẳng hé răng lấy nửa câu.
Trong lòng, nặng trĩu.
Bởi vì, cô chẳng biết gì!
cẩn thận nghĩ lại, ngoại trừ mỗi việc sinh con ra, bản thân mình đã làm được gì cho thằng bé chứ?
Đồ dùng trẻ con là do Khương Mỹ Linh chuẩn bị, phòng trẻ con là do anh trai cô (cậu của thằng bé) trang hoàng, nhà trẻ là do Hàn Quốc Đống liên hệ.
Haizz…
Cô đã làm được gì nhỉ?
Cô dạy A Thạn chơi game, có họp phụ huynh thì cô sẽ đi, chưa từng vắng mặt mỗi lần tới công viên trò chơi, cô còn dẫn con trai đi tham quan nhà ma nữa, còn dạy thằng bé đọc tiểu thuyết huyền huyễn, tiểu thuyết ngôn tình… Hàn Sóc đỡ trán, so với kinh nghiệm của bốn bà mẹ còn lại, cho nghe nhạc, thai giáo, cô thì biết làm gì chứ? Thấy thật xấu hổ.
“Mẹ A Thận thì sao? Sao không nói gì thế?” Lý Sương đảo mắt nhìn về phía cô.
“Đúng thế, chị à, chị đã dạy con như thế nào vậy? A Thận quá ngoan, vừa rồi lúc đi trên đường thấy em toát