So với việc Tưởng Phán Phán tự tiến lên làm quen thì quán quân nhảy cầu Lâm Thơ Thơ lại tương đối xa cách, có thể là do vận động viên trời sinh đã không giỏi về giao tiếp nên cô ta và con trai đều khá trầm mặc, nhưng cũng biết tặng nước khoáng cho mọi người uống.
Vừa nhìn đã biết là người của trường phái hành động. MC Lý Sương thì có diện mạo rất xuất sắc, lại có trái tim thiếu nữ, chỉ cần nhìn cách ăn mặc là có thể suy đoán ra con người, có điều chiều cao lại khá khiêm tốn nên cô ta cũng tự giác không đứng gần Hàn Sóc.
Con gái Kitty của cô ta mới năm tuổi, giống y như một cô công chúa nhỏ, có điều mặt mày quá mức cao ngạo nên làm giảm mạnh khí chất đáng yêu của cô bé. Còn ca sĩ Gia Hoa thì lại cực kỳ lặng lẽ, mà lặng lẽ tới một mức độ nào đó thì cũng chẳng khác nào đang làm cao giá cả.
Không phải loại người trời sinh không có năng khiếu biểu đạt như Lâm Thơ Thơ mà cô ta cho người ta có cảm giác lạnh lùng, không thèm nói chuyện với những người xung quanh.
Hàn Sóc thì cho rằng có lẽ người chơi nhạc ai cũng đều có phần thanh cao như thế, cũng vô cùng thông cảm. Dù sao cô cũng từng là ca sĩ, điên cuồng đến mức muốn đạp cả thế giới xuống dưới chân mình.
Nghe nói Gia Hoa cực kỳ đam mê ca hát, biệt danh “anh Gia”, điều này làm cho Hàn Sóc không khỏi nghĩ tới quãng thời gian mình vẫn còn là ca sĩ, thế nên, cô cũng không ngại phóng thích ra thiện ý của bản thân.
Nghe nói, chuyến đi lần này sẽ tới thành phố núi Trùng Khánh.
Trong thời gian chờ máy bay, Hàn Sóc và Tưởng Phán Phán nhanh chóng trở nên thân thuộc, cũng có thể nói được với Lâm Thơ Thơ vài câu, Lý Sương thì vẫn tôn trọng xa cách, lúc Gia Hoa không tỏ vẻ lạnh lùng thì còn chủ động mời cô ăn cá khô nhỏ nữa.
Nhóm mấy đứa nhóc cũng dần dần hòa mình vào với nhau. Có lẽ là vì có giới tính giống nhau, cũng ngang tuổi nhau nên A Thận và Khốc Phong có quan hệ tốt nhất, cũng gọi Mộc Đầu một tiếng “anh”, nhưng lại khá hờ hững với hai cô bé Kitty và Coco.
Mười giờ sáng, mọi người lần lượt check in.
Sau ba giờ bay, máy bay đáp xuống sân bay quốc tế Giang Bắc Trùng Khánh. Vừa ra ngoài sảnh lớn, thời tiết nóng bức đã ập thẳng vào mặt. A Thận lấy một chai nước khoáng ra từ trong ba lô và đưa cho Hàn Sóc. Hàn Sóc thuận tay nhận lấy, sự tương tác lặng lẽ giữa hai mẹ con được camera ghi lại toàn bộ, rõ ràng là không ai nói câu gì nhưng từ động tác thuần thục, không có gì gượng gạo kia liền có thể đoán được chuyện này không phải phát sinh lần đầu tiên.
Người quay phim toát mồ hôi. Ngược lại, bốn tổ kia, Tưởng Phán Phán đuổi theo Khốc Phong cho cậu uống nước; Lý Sương sửa sang lại đầu tóc hơi rối của con gái; Lâm Thơ Thơ và Mộc Đầu thì tự mình uống nước của bản thân nhìn khá là ăn ý; Gia Hoa bế con gái vẫn còn ngủ chưa tỉnh lại, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Rất nhanh, xe do tổ sản xuất sắp xếp đã tới nơi, tổng cộng có năm chiếc. Một tiếng sau liền đến một sơn trang nghỉ dưỡng. Nói trắng ra là một vườn nông quy mô lớn đã được trang hoàng lại, điều kiện ư, bình thường, chắc chắn là không bằng khách sạn năm sao rồi.
Kitty là người đầu tiên cáu kỉnh, “Mẹ, con không thích ở đấy! Con muốn về nhà!“.
“Lúc trước đã hứa là không được khóc, không được gây chuyện cơ mà, con quên rồi sao?” “Nhưng ở đây có nhiều muỗi lắm…” “Ngoan, chờ chút nữa tới nơi ở rồi chúng ta sẽ xoa dầu thơm.” “Không thích! Không ở đây đâu Con muốn về nhà!”
“Sao con lại không nghe lời mẹ như thể hả?” “Hu hu hu. Con muốn về nhà! Về nhà ngay lập tức!”
Lý Sương vừa tức vừa đau lòng. Đến chính cô ta còn chướng mắt với điều kiện ăn ở thế này, con gái được nuông chiều từ nhỏ của cô ta sao có thể chịu nổi chuyện ở đây được chứ?
Nhưng cô ta cũng không thể hiện suy nghĩ này ra ngoài, để không bị lộ ra trên màn ảnh, cô ta cũng phải nhẫn nhịn rất vất vả.
“Xin lỗi, để tôi dỗ dành con bé một chút.” Cười gật đầu với tổ quay phim, “Kitty nhà chúng ta ngoan nhất có đúng không nào?”
Trận dỗ dành này kéo dài tận hai mươi phút. Khốc Phong kéo tay A Thận, “Cậu nói xem con bé ấy còn muốn khóc tới lúc nào chứ?”
“Không biết.” “Con gái đúng là phiền phức, chỉ biết khóc.” “Không phải ai cũng giống như thế.” A Thận bày ra vẻ mặt nghiêm nghị, giống như đây là một chuyện nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn.
“Thật không?”
“Đương nhiên!” Hạ Hạ rất ngoan mà.
Vất vả lắm mới dỗ dành được Kitty, kết quả là cô bé này liền ngủ luôn. Tổ đạo diễn bế tắc, sau đây còn cần các bé tham gia chọn phòng, thế này thì biết phải làm sao? “Hay là để người lớn so đi?”