Ngay sau hôm bị tung ảnh lên, Hàn Sóc đi tìm hắn.
“Lúc đó, tôi căn bản chẳng biết chuyện gì đã xảy ra cả, trong đầu toàn là tai tiếng của cô ấy với Lệ Đình Vân, sau đó liền tùy tiện tìm một1ả gái điếm về muốn chọc tức cô ấy một chút.”
Tống Bạch bày ra vẻ mặt “quả nhiên là cậu tìm đường chết”, lại hỏi: “Sau đó thì sao?”
Chu Dịch mím môi, hình như rất khó nói ra.
“Không phải là cậu thân mật với8cô ả kia trước mặt cô ấy đấy chứ?” “… Chỉ hôn một cái.”
“Một cái thôi sao?”
“… Hai cái!” Nhìn ánh mắt tràn đầy nghi ngờ của Tổng Bạch, Chu Dịch vừa bực mình vừa xấu hổ, “Dù sao cũng không vượt quá ba2cái!”
“Chậc, không quá ba thì không quá ba, cậu hét cái gì mà hét chứ?” Tống Bạch ngoáy tai, đột nhiên nói một cách chân thành, “Dịch Tử à, tôi cảm thấy cậu có ngày hôm nay cũng chẳng ban đầu. Thuần túy hủy4hoại con gái nhà người ta, tôi khuyên cậu tốt nhất đừng theo đuổi nữa.”
“Dứt khoát muốn mỗi đứa con thôi, có khi còn có chút hy vọng.” Tống Bạch nói xong còn gật gù tỏ vẻ rất tán đồng với bản thân mình. “Không được! Tôi cần cả vợ lẫn con!“. Năm đó, là do hắn và Tinh Huy đều khoanh tay đứng nhìn, đẩy Hàn Sóc vào trong địa ngục. Hắn trừng phạt Tưởng Lệ Hoa bằng thái độ lạnh nhạt; dùng nỗi nhớ tra tấn bản thân mình, không tiếc hết thảy để đối đầu với Tinh Huy.
Thay vì nói là trả thù thì không bằng nói là chuộc tội có lẽ đúng hơn.
Cuộc đời liệu được bao nhiêu lần năm năm chứ?
Chu Dịch không muốn lại tiếp tục phải nuối tiếc thêm nữa.
Nhìn dáng vẻ ủ dột phiền não của người anh em, trong lòng Tổng Bạch cũng không chịu nổi. Tuy rằng anh ta thật sự cảm thấy tên này đáng đời nhưng chuyện đã xảy ra rồi, không thể nào thay đổi được nữa, người ta chỉ có thể khống chế hiện tại mà thôi.
“Không nói đùa nữa, tôi có cách này, nói đơn giản cũng đơn giản, nói khó cũng khó, phải xem cậu có kiên nhẫn và nghị lực mà làm hay không thôi.”
Chu Dịch đột nhiên ngước mắt nhìn lên: “Cách gì?” Tống Bạch: “Đầu tiên giải thích rõ ràng mọi hiểu lầm, rồi lại theo đuổi một lần nữa.” “Chuyện này… liệu có ổn không?” “Chẳng phải có câu phụ nữ mạnh mẽ sợ đàn ông mặt dày hay sao?”
Hôm sau, Hàn Sóc tiếp tục đưa con trai đi quẩy.
Nhất thời chơi quá hăng say nên cuối cùng bị Triệu Thu chặn lại ở ngoài cổng công viên trò chơi.
“Hi, chị Thu.” Đứng yên tại chỗ, vẫy tay: “Có muốn uống nước không, em có này.”
Khuôn mặt người phụ nữ vừa đen kịt vừa nặng nề, không nói gì, khí thế của người đại diện vàng lập tức phóng hết ra. Hàn Sóc nháy mắt với con trai. A Thận liền lấy từ trong ba lô của mình ra một chai nước khoáng còn chưa mở nắp, tiến lên hai bước, đưa cho Triệu Thu: “Dì, uống nước đi ạ!” “… Cảm ơn.” Cậu bé đáng yêu mềm mại này thật sự làm người ta khó lòng từ chối được.
“Không cần khách sáo.”
“Ôi, bé ngoan, sau này cháu về nhà dì, làm con của dì nhé?” Triệu Thư ngồi xổm xuống, đầu cao ngang đầu cậu bé, trong lòng đã sớm mềm nhũn ra rồi.
“Chị Thu, đến chị cũng muốn giành con trai với em đấy à?” Hàn Sóc giữ con như giữ bảo bối, chắn ở phía trước. Khóe môi A Thận cong lên, trong đáy mắt nổi lên sự ấm áp. “Cũng?” Hai tròng mắt Triệu Thu híp lại, đứng lên, nhìn thẳng vào Hàn Sóc: “Chu… Cậu ta đã tìm em rồi sao?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!