Mà một màn này hoàn toàn bị Chu Dịch vừa mới bước vào phòng nhìn trọn vẹn. Hắn cắn chặt khớp hàm, gò má cứng đờ.
Huy Hoành nhướng mày, liếc nhìn1đại Boss nhà mình, chỉ thấy đôi mắt đen láy của hắn đang nhìn chằm chằm vào màn ảnh rộng, còn nổi lên một tia lạnh lẽo.
Có cái gì hấp dẫn8à? Anh ta khó hiểu nhưng cũng không hỏi han gì nhiều. Giờ phút này, hình ảnh trên màn hình đã thay đổi, lia qua đủ các góc trong thính phòng.2“… Boss?” Anh ta không muốn thúc giục Chu Dịch, nhưng người này đã đứng ngẩn ra đây lâu lắm rồi, thu hút không ít ánh mắt tò mò đánh giá.
Huy4Hoành cũng rất khó xử.
Nói thật, anh ta không có tác phẩm nào được đề cử, căn bản không định tới đây, nhưng cái bà lắm chuyện Amy kia vất vả lắm mới tranh được cho anh ta cơ hội bước lên thảm đỏ này, thật sự không có mặt mũi nào để lãng phí nó được, nói không chừng còn có thể chứng kiến một ảnh hậu quốc tế người Hoa Hạ khác ra đời cũng không chừng. Chu Dịch hoàn hồn, đi tới vị trí được chỉ định, bình tĩnh ngồi xuống. Huy Hoành liếc nhìn sắc mặt cứng ngắc, hơi lạnh lùng của hắn.
Anh ta lập tức siết chặt áo khoác theo bản năng.