“Hưng Hoa, anh biết cô ta là ai không?” Hứa Ninh nghiến răng, vẫn không nhịn được hỏi thành tiếng, mặc dù biết sẽ khiến người đàn ông vặn hỏi nhưng rốt cuộc sự tò mò và kinh ngạc trong lòng vẫn chiến thắng.
Quả nhiên, ấn đường người đàn ông nhắn lại, “Em hỏi cái này làm gì?”
“Không… Chỉ là cảm thấy cô ấy khá là quen mắt, có lẽ đã từng gặp ở đâu rồi.” Cô ta đã sớm nghĩ ra lý do để biện bạch, nói lấp la lấp lửng khiến người ta không bắt bẻ được gì.
Trương Hưng1Hoa không nhịn được cười nhạo: “Tổng tài của Đầu tư Thịnh Dụ, sao em có thể từng gặp được chứ? Đừng nói ngớ ngẩn nữa, anh biết em ghen ghét, oán trách anh tới gần người phụ nữ khác…”
“Tổng tài?” Hứa Ninh trợn trừng mắt, không khỏi kinh hồ.
“Ừ. Người phụ nữ này không tầm thường đầu…”
Tâm tư của Hứa Ninh nhanh chóng xoay chuyển, bỗng nhiên trong lòng nổi lên sự chua xót xen lẫn ghen ghét.
Đột nhiên, điện thoại đổ chuông, cô ta hoàn hồn, cúi đầu nhìn tên người gọi tới, ánh mắt chợt căng thẳng: “Hưng8Hoa, em ra ngoài nghe điện thoại nhé.”
Sau khi được người đàn ông cho phép, cô ta liền đứng lên đi ra ngoài.
Người đàn ông không hề nghi ngờ gì, tầm mắt dán chặt vào bóng dáng của Đàm Hi, vẫn cứ cảm thấy không cam lòng.
Sau đó, thấy Lâm Tấm chắn giúp cô không ít người, trong đó còn có mấy đối thủ làm ăn của hắn thì trong lòng Trương Hưng Hoa mới thoáng cảm thấy cân bằng lại.
Hắn không được ưu ái, những người khác cũng không được.
Rất công bằng.
Sở Hoài Binh lên sân khấu đọc diễn văn,2đầu tiên là chào hỏi mọi người cũng như nói lời cảm ơn, tiếp theo đó là thận trọng biểu đạt sự cảm kích đối với phòng giao dịch của Thịnh Dụ, không dưới một lần nhìn về phía Đàm Hi đang ngồi bên dưới sân khấu để bày tỏ thiện ý của mình.
“… Tóm lại, Thịnh Du đã có được tổ đội chuyên nghiệp nhất, có được người lãnh đạo ưu tú nhất, tuyệt đối đáng tin cậy, hy vọng sau này còn có cơ hội tiếp tục hợp tác.”
Dứt lời, tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Đàm Hi đứng lên,4quay mặt về phía mọi người, gật đầu đáp lại.
Tự nhiên và hào phóng, khí chất mạnh mẽ.
Những người trước đó rì rầm tỏ vẻ không hài lòng với cô lúc này chỉ cảm thấy hai má nóng bừng, co đầu rụt cổ như chim cút.
“Đàm Tổng có muốn phát biểu vài câu không?” Sở Hoài Linh đứng trên sân khấu, rút micro ra.
Đàm Hi xua tay, “Có chủ tịch Sở phát biểu rồi, tôi không vẽ rắn thêm chân cho thừa thãi làm gì.”
“Ha ha… Các vị ở đây có thấy không ạ? Đàm Tổng không chỉ nghiêm túc và chuyên nghiệp trong công tác mà còn rất cẩn trọng, trong cuộc sống lại rất hài hước, vô cùng hấp dẫn.”
Tức khắc, những tiếng cười không ngừng vang lên.
Đàm Hi coi như đã đạt được mục đích của chuyến đi này nên nụ cười trên môi cũng tươi tắn hơn mấy phần.
Ha… Sở Hoài Binh này quả thực phải khiến người ta rửa mắt mà nhìn.
Dù là trí tuệ hay thủ đoạn đều hơn xa kẻ mới chân ướt chân ráo vào đời chẳng có tí kinh nghiệm nào như Đàm Vi. Thậm chí ngay cả Trương Như Thu cũng không nhất định có thể so được với ông ta.
Nếu không phải Ủy ban điều tiết chứng khoán ra mặt, dẫn đầu tóm lấy nhược điểm của Đàm Vi, ban lệnh cưỡng chế ngừng thu mua, chỉ sợ tin tức mà báo chí đưa ra không phải là “rắn nuốt voi” mà là voi ăn rắn!
Hứa Ninh từ bên ngoài trở vào, vừa mới ngồi xuống đã nghe chủ nhà Sở Hoài Binh nói một loạt mấy câu khách khí.
Mà Đàm Hi lại tỏ vẻ vô cùng bình tĩnh, thản nhiên, giống như cổ trời sinh đã nên nhận được đãi ngộ này, thong dong trấn định cũng là theo lẽ thường mà thôi.
Sự âm u xẹt qua trong đáy mắt, cô ta nhớ lại cuộc gọi vừa rồi, trong lòng như đang nuôi nhốt một con ác ma.
Trước hôm nay, cô ta chưa bao giờ biết, cũng không dám tưởng tượng rằng thì ra phụ nữ cũng có thể mang hào quang trên đầu, đứng ở độ cao không thua gì đàn ông, quan sát chúng sinh, bễ nghễ quần hùng.
Ánh mắt người đàn ông nhìn một người phụ nữ có thể không phải tham lam, không có sắc dục, không phải muốn chiếm hữu một cách lộ liễu trắng trợn, mà là tán thưởng ngang hàng, hơi kính ngưỡng và cả cố gắng áp chế sự cảm mến của bản thân nữa.
Những cái này, cô ta không có, nhưng Đàm Hi thì có!
Hứa Ninh cong môi, nở một nụ cười tự giễu, ông trời à ông trời, ngài đúng là quá không công bằng…
Cuối cùng, Sở Khiêm là người tuyên bố chính thức khai tiệc, lúc này mọi người mới bắt đầu trò chuyện với nhau, ăn uống linh đình, người tới người đi.
Đã đạt thành mục đích nên Đàm Hi không muốn ở lại lâu thêm nữa. Sau khi nói qua một câu với Lâm Tẩm, cô liền chuẩn bị rời đi.
“Chúng ta cùng nhau đi…” Lâm Tầm buồng chén rượu ra, quay đầu ra hiệu cho những người khác, rất có tư thế cùng tiến cùng lùi.
“Không cần, các anh ở lại đây giao lưu với mọi người, mở rộng mối quan hệ, tất cả mọi người ở đây đều có thể là khách hàng tiềm năng của Thịnh Dụ, cố mà nắm chắc.”
“Nhưng…”
“Hơn nữa, nếu tất cả chúng ta cùng đồng loạt rời đi thì có vẻ không cho chủ nhà mặt mũi quá.”
Lâm Tầm không có cách nào phản bác, đành nhìn theo bóng dáng cổ rời đi.
“Lão đại, Đàm Tổng đâu rồi?” Lâm Hào thấy vị trí trống không thì không khỏi tò mò, giờ tổ đội do Lâm Tâm phụ trách, sau khi mọi người quen thuộc hơn với nhau liền gọi thằng anh ta một tiếng “lão đại“.
“Vừa đi rồi.”
“Chúng ta thì sao?”
“Nên làm gì thì làm, đừng tưởng rằng chúng ta tới đây thật sự chỉ để ăn ăn uống uống thôi nhé!”
Lâm Hào rùng mình một cái, “Hiểu ạ!”