Bà cụ Lục và dì Hà đang ngồi trên sofa xem một bộ phim thần tượng thanh xuân vườn trường một cách say sưa, căn bản chẳng thèm nhìn anh lấy một cái.
“Đều không đúng, quần tượng bên xanh phải ở chỗ này.” A Lưu đi tới, nhìn thoáng qua rồi dịch vị trí nguyên bản của quần tượng trên bàn cờ đi, “Đưa mã cho cháu.”
Bác Từ lập tức đưa quân cờ ra.
A Lưu đặt nó xuống một vị trí, ngay sau đó lại cầm quân tượng màu đỏ trên tay Lục Giác Dân đặt xuống một vị trí khác.
“Xong rồi, lúc trước là như thế này này.”
Ông cụ Lục vỗ đùi, “Đúng rồi! Thế này mới đúng, tôi đã bảo là tượng ở đây mà lại.”
Bác Từ: “Cậu chủ nhỏ của nhà chúng ta vẫn lợi hại nhất.”
Trước giờ vẫn cứ nói “đã gặp qua là sẽ không quên được”, nhưng liệu có bao nhiêu người có thể chân chính làm được chứ?
Thì ra, không phải ba quân cờ bị chạm vào lệch vị trí mà tận bốn quân!
“A Lưu,“ Lục Giác Dân vẫy tay với cậu nhóc, “Qua đây với cụ nào.”
“Vâng.” Đi tới.
“Có muốn học chơi cờ tướng không?”
“Chính là cái này ạ?”
“Có thể thử một chút.”
Ngày hôm sau, Đàm Hi đi làm.
“Đàm Tổng đã về rồi ạ?”
“Chào buổi sáng, Đàm Tổng.”
“Morning, Ms Tan.”
Đi vào thang máy, lên thẳng tầng 27.Đinh.
Cửa hợp kim mở ra, Đàm Hi bước ra, Judy đứng chờ bên cạnh thuận thế tiến lên, bắt đầu báo cáo những việc cần làm hôm nay.
“… Là như thế đấy ạ!”
Đàm Hi đẩy cửa văn phòng ra, đặt túi xách xuống, cởi áo vest treo lên giá, “Từ chối bữa tiệc của đổng sự Hoàng, tổng kết tài vụ để lại sau, bảo bộ phận đầu tư trực tiếp gửi kế hoạch quý lên cho tôi. Mặt khác, vừa rồi cô bảo có một người họ Dương hẹn gặp mặt trước đúng không?”
Judy gật đầu, “Đúng vậy.”
“Tên là Dương gì cơ?”
“Dương Tự, anh ta nói là bạn cũ của cô.”
Đàm Hi nhướng mày, cô vẫn nhớ cái tên Dương Tự, cũng không biết có phải “Dương Tự” này có phải là “Dương Tự” đó không.
“Có cần từ chối không ạ?”
“Không cần, bảo anh ta chiều nay tới thẳng văn phòng của tôi.”
“Vâng.”
“Gọi giúp tôi Lâm Tầm và Hứa Nhất Sơn tới đây.”
Judy lĩnh mệnh rời đi, rất nhanh, có tiếng gõ cửa truyền vào.
Hai người đồng thời vào cửa, Đàm Hi hất cằm về phía đối diện, “Ngồi đi.”
Hứa Nhất Sơn và Lâm Tâm liếc nhìn nhau.
Trong ấn tượng của bọn họ, hình như chưa bao giờ bọn họ bị nữ ma đầu cùng gọi tới thế này.
“Nhất Sơn, anh muốn xin nghỉ đi hưởng tuần trăng mật à?”
“Phải.”
“Bao lâu?”
“Nửa tháng.”
“Đã bàn bạc xong với Trình Vũ rồi chứ?”
Hứa Nhất Sơn gật đầu, “Cô ấy muốn đi châu u, nếu đi ít ngày quá thì không dễ sắp xếp.”
“Được, tôi duyệt.” Đàm Hi vung tay lên, “Nhưng mà anh phải xử lý xong hết công việc hiện tại đã rồi mới đi được.”
“Cảm ơn Đàm Tổng!”
“Không có gì, anh đi làm việc của mình đi.”
Hứa Nhất Sơn rời đi, lúc đóng cửa lại liền lập tức thở phào nhẹ nhõm. Có thể coi như hắn đã… may mắn không làm nhục mệnh không nhỉ?
Phải nhanh chóng gọi điện cho vợ báo tin vui mới được!
Trong văn phòng, chỉ còn lại Đàm Hi và Lâm Tẩm.
“Tình hình bên Phúc Tường thế nào rồi?”
Lâm Tâm đưa số liệu báo cáo đã phân tích rõ ràng cho cô, “Đều phát triển thuận lợi theo đúng mong muốn ban đầu của chúng ta, muộn nhất là ngày mai có thể bán ra toàn bộ.”
Đàm Hi cúi đầu lật xem, “Thế này cũng coi như chúng ta đã cho Phúc Tường một câu trả lời thỏa đáng rồi, liên hệ với bên kia đi, đã đến lúc rút về.”
“Hôm qua đã báo rồi, bên chỗ Phúc Tường cũng tỏ vẻ rất hài lòng với xu thế của giá cổ phiếu hiện tại, còn tổ chức lễ mừng công. Cô xem… có muốn tới dự hay không?”
“Lễ mừng công ư?” Ánh mắt Đàm Hi hơi dừng lại, “Khi nào?”
“Ngày 15 tháng này.”
“Ha…” Đàm Hi không nhịn được bật cười thành tiếng, “Thú vị đấy.”
Lâm Tâm khó hiểu, “Có vấn đề gì ư?”
“Ngày 15 tháng Tám, xem ra, chỉ sợ buổi họp báo của Đàm Vi sẽ thất bại rồi.”
“Ý cô là…” Lâm Tâm không xác định lắm, “Phúc Tường có ý định đấu võ đài sao?”
“Đàm Vĩ muốn công khai tẩy trắng, anh tưởng Sở Hoài Binh đã bám được vào cái cây lớn là quốc vương Ả Rập sẽ bỏ qua như vậy sao? Bình thường, người biết báo ơn thì cũng biết ghi thù.”
“Vậy chúng ta có đi không?”
“Đương nhiên phải đi, có trò hay miễn phí, không xem thì quá đáng tiếc.”
Lâm Tầm chỉ cảm thấy lạnh cả gáy, dường như nhìn thấy trên đầu Đàm Hi mọc ra hai cái sừng, còn không ngừng phát ra khí đen.
Anh ta đã quên mất, đây mới chính là bản chất của “nữ ma đầu“.
Hai giờ chiều, Đàm Hi vừa mới ngủ trưa dậy thì Judy đã gõ cửa tiến vào.
“Đàm Tổng, anh Dương tới rồi ạ!”
“Mười phút sau, dẫn anh ta vào đây.”
Dương Tự uống hết một ly cà phê, vừa vặn qua mười phút. Cô gái thư ký liền đứng cách đó không xa, mỉm cười, “Xin mời đi theo tôi ạ!”
Anh ta đặt ly cà phê xuống, cất bước đi theo.
Không biết là do mặc quần áo quá dày hay điều hòa trong tòa nhà này để nhiệt độ quá cao mà anh ta cứ cảm thấy hơi nóng. Mà loại nóng này còn làm cho anh ta tự nhiên cảm thấy hồi hộp trong lòng.
Cửa bị đẩy ra, thư ký nghiêng người làm từ thế mời.
Dương Tự sửa sang lại cổ áo sơ mi, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu trước cửa văn phòng…
Văn phòng Tổng tài.
Bà chị nhỏ này càng ngày càng lợi hại.
“Ngồi đi.” Đàm Hi chỉ vào cái ghế da xoay ở phía đối diện, “Đã lâu không gặp, sống vẫn ổn chứ?”
Dương Tự ngồi xuống, không còn vẻ ngây ngô của chàng trai trẻ năm xưa nữa mà rất ra dáng đàn ông, cũng rất anh tuấn.
“Đã lâu không gặp, cô vẫn cứ như trước… khí phách hăng hái, tùy ý cao ngạo.”
Tây trang màu đen, tóc ngắn môi đỏ, ánh mắt còn sắc bén, quả quyết hơn năm năm trước nhiều, nhìn vừa đã thấy thông minh vừa tháo vát.
Chỉ có nụ cười vẫn cứ phóng túng như xưa, đem đến cho người ta cảm giác kiêu ngạo coi trời bằng vung.