Tài xế gật đầu.
Nhiễm Dao không khỏi chắt lưỡi, “Anh rể ngầu thật.”
Tài xế: “…”
“Xe đầu?”
“Lục Tổng lái đi rồi, bảo tôi đưa cổ về khách sạn.”
“Thế à…” Nhiễm Dao ngẫm nghĩ, “Thôi để tôi tự về cũng được, anh không cần đưa tôi về đâu.”
“Thế làm sao được chứ?” Tài xế lắc đầu như trống bỏi.
“Có phải tôi không biết ngôn ngữ ở đây đầu, cho dù không tìm được đường thì vẫn có thể gọi taxi cơ mà!”
“Nhưng…”
“Anh định dẫn tối về khách sạn lúc này để quấy rầy thế giới riêng của hai người bọn họ à?” Mặt Nhiễm Dao trầm xuống.
Tài xế rụt cổ lại, nhớ tới dáng vẻ mặt lạnh vô tình như Sát Thần của Lục Chinh thì tự nhiên cảm thấy hài lòng bàn chân lạnh toát.
“OK, cứ quyết định như vậy đi, tối về khách sạn muốn một chút.” Nhiễm Dao cách làn váy, xoay người rời đi.
Cô không muốn về lúc này để trở thành chó bị ngược.
Đi xuyên qua quảng trường, có không ít những cậu học trò nhỏ chơi trượt ván xẹt qua người cổ. Nhiễm Dao thấy hơi ngứa ngáy trong lòng, có điều…
Nhìn giày cao gót mình đang đi, không khỏi thở dài bất đắc dĩ. “Này… Muốn chơi không?” Một tiếng huýt sáo vang lên, sau đó là một câu nói bằng tiếng mẹ đẻ quen thuộc.
Nhiễm Dao quay đầu nhìn, chỉ thấy Sở Kiều chân giẫm trên ván trượt, đang đi về phía mình.
Không còn mặc bộ vest ban nãy nữa mà là quần áo bình thường, giày trượt ván, đầu đội mũ lưỡi trai, y như một chàng trai đầy sức sống.
Két…
Phanh gấp một cái, dừng lại vững vàng ngay trước mặt Nhiễm Dao, Sở Kiêu đứng yên, “Tiểu tiên nữ, hoa tôi tặng cổ đâu rồi?”
“… Quên ở nhà vệ sinh rồi.”
“Chẳng phải con gái các cô rất thích thứ đó sao? Tôi thấy bọn họ ai cũng muốn cướp.”
“Sai, không phải là con gái thích mà là con gái muốn kết hôn thích.”
Tròng mắt Sở Kiều đảo tròn, “Nói thế là cô chưa muốn kết hôn à?”
“Đương nhiên tôi…” Nói được một nửa, đột nhiên lại im bặt.
“Đương nhiên cái gì?”
Nhiễm Dao khẽ hừ. “Tại sao tôi phải nói với anh chứ?”
Sở Kiêu nghẹn họng.
“Tuy rằng không biết tại sao ở đây nhiều con gái như thế mà anh lại đi tặng hoa cho tôi, có điều, vẫn phải cảm ơn tấm lòng của anh.”
“Bởi vì nhìn cô thuận mắt nhất thôi.”
Nhiễm Dao đỏ mặt theo sinh lý, cũng không phải do thẹn thùng hay gì cả, mà cứ hễ khẩn trương là sẽ không khống chế được cái này. Lúc còn bé, mỗi lần đi học, khi bị cô giáo gọi lên bảng trả lời vấn đề là cô cũng sẽ đỏ mặt tía tai, tim đập thình thịch.
Hiện giờ đã đỡ hơn rồi, không còn e ngại như trước nhưng cái bệnh đỏ mặt thì sửa mãi chẳng xong, chính cô cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
Rốt cuộc, lắm lúc cái này cũng dễ làm người ta sinh ra hiểu lầm.
Quả nhiên…
“Ha! Mặt cô đỏ lên rồi kìa!” Sở Kiều nói to, tươi cười sang sảng, lộ ra hơi thở trong sáng như ánh mặt trời, có lẫn hương vị của cỏ xanh.
Nhiễm Dao trừng mắt với anh ta, “Không thèm nói chuyện với anh nữa.” Xoay người, nhanh chóng rời đi.
“Này… Cô đừng đi mà!” Anh ta đuổi theo.
Nhiễm Dao mặc kệ, chân giẫm giày cao gót bước đi phăng phăng.
“Cô ném hoa tôi tặng, tôi còn chưa tức giận mà cô đã khó chịu rồi, đây là đạo lý gì thế hả?”
“… Không cần đạo lý!” Cứ tức giận đấy, sao nào?
“Này, tôi là Sở Kiêu, Sở trong Sở Bá Vương, Kiều trong Kiêu Kỵ Doanh. Cô thì sao, tôi nên xưng hô với cô thế nào đây?”
“Tôi còn tưởng anh là “kiêu ngạo lắm miệng cơ đấy?”
Người thanh niên nhướng mày, giẫm ván trượt duy trì tốc độ ngang bằng với Nhiễm Dạo, “Cái này có được tính là khen không?”
“Anh thấy thế thì cứ là thế đi.”
“Xì, chẳng có thành ý gì hết.”
Nhiễm Dao bĩu môi.
“Cô không cho tôi biết tên cũng được, dù sao sau này tôi sẽ gọi cô là… tiểu tiên nữ.”
“…” Nổi da gà.
“Tiểu tiên nữ? Tiểu tiên nữ? Tiểu tiên nữ! Ha ha ha… tiểu tiên nữ, tiểu tiên nữ, tiểu tiên nữ…”
“Anh cấm miệng ngay!” Nhiễm Dao dừng bước, quay ngoắt lại. Chân Sở Kiều phanh lại, cũng quay đầu theo, cười cực kỳ lưu manh, “Cô đi giày cao gót mà đi nhanh thế, không đau chân à?”
“Hay là cố nói cho tôi biết tên của cô đi.”
“Đừng đi theo tôi.” Nhiễm Dao nhíu mày, giáo dưỡng của cô không cho phép cố nói ra mấy lời bất nhã.
“Tiểu tiên nữ quả nhiên là tiểu tiên nữ, ngay cả khi tức giận mà vẫn cứ đẹp.”
“..” Người này có lẽ bị bệnh rồi chăng?
“Này, cô nói cho tôi biết tên đi, đổi lại, tôi cho cô mượn ván trượt chơi được không?”
“Không, thèm!”
“Nhưng mà nhìn cô rõ ràng là rất muốn chơi mà.”
“Tôi muốn chơi lúc nào chứ?” Nhiễm Dao dừng lại.
Sở Kiều cũng dùng theo, đẩy ván trượt ra, chân đặt xuống đất, tức khắc thấp đi một chút nhưng vẫn cứ cao hơn Nhiễm Dao hẳn một cái đầu.
“Ánh mắt của cô, động tác của cô, vẻ mặt của cô đều nói cho tôi biết… cô muốn chơi.”
Nhiễm Dao cứng họng, không tìm được lời nào để phản bác.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!