Châu Xuyên cười, đáp một tiếng vang, rồi cất trở vào: “Trùng… trùng hợp quá, không ngờ lại gặp anh ở đây. Hay là em đây mời anh đi ăn một bữa cơm nhé?”
Ánh mắt Tống Tử Văn không có bất kỳ cảm xúc nào: “Đầu tiên, tôi không quen biết anh. Thứ hai, anh làm ồn ở trước cổng Tòa nhà Thị Chính, anh đang chế mình sống quá nhàn rỗi rồi đúng không?”
Nụ cười trên khuôn mặt Châu Xuyên cứng đờ: “Xin lỗi, tôi sẽ đi ngay, sẽ đi ngay…”
Nói xong liền chui tọt vào trong xe như chạy trốn, khởi động máy, không lâu sau, lượng xe lưu thông khôi phục lại trật tự bình thường.
Nhiễm Dao vào lại trong xe, cũng chuẩn bị rời đi.
Cốc cốc.
Cửa xe bị gõ, Tống Tử Văn đứng ở bên ngoài, yên lặng nhìn cô qua một tấm kính màu trà.
Đôi mắt ấy sâu như biển, trầm như giếng.
Nhiễm Dao siết chặt chân váy, sau khi hít thở sâu, cô buông tay ra rồi hạ cửa xe xuống: “Thị trưởng Tổng.”
“Em nhất định cứ phải nói chuyện với anh như thế sao?
“Xuống đây, chúng ta nói chuyện.”
“Không cần đâu, tôi đang bận.” Nói xong, cô khởi động máy, vốn còn rằng có thể để lại cho bạn trai cũ một màn phóng xe lao vút đi, nhưng không ngờ…
Chết máy rồi?!
Khởi động lại, lại chết máy.
Nhiễm Dao: “…”
“Xuống xe đi, anh đưa em đi.” Tống Tử Văn lùi lại nửa bước, tiện cho cô mở cửa.
“Anh muốn nói chuyện gì?” Nhiễm Dao đứng trước mặt anh, vừa nói chuyện vừa đợi xe taxi.
Anh trầm mặc trong chốc lát, “Lúc nãy tại Vạn Tượng Thành, anh nhìn thấy em và Đàm Hi…”
“Anh! Đường đã thông rồi, sao anh vẫn còn lề mề…” Tống Thanh vừa đi vừa nói, bất ngờ, ánh mắt khựng lại, sau đó cũng im bặt.
Rất rõ ràng, cô ấy đã nhìn thấy Nhiễm Dao.
Nhiễm Dao cũng nhìn cô ấy, sau đó nở một nụ cười lịch sự.
Tia sáng xẹt qua, Tống Thanh đột nhiên nhớ ra gì đó: “Em là… Dao Dao?”
“Hi, chị Thanh Thanh.”
“Ôi! Thật sự là em!” Vẻ mặt Tống Thanh không thể giấu nổi sự bất ngờ, “Lúc nãy khi em ở trong thang máy với Đàm Hi, chị còn thấy hơi quen mắt, còn cho rằng mình nhìn nhầm, thật không ngờ… con gái 18 tuổi trông sẽ khác, càng ngày càng xinh đẹp, suýt chút nữa đã không nhận ra em rồi!”
5 năm trước, Nhiễm Dao từng đến nhà họ Tống làm khách, còn được quý bà Bàng xem thành “hình mẫu con dâu lý tưởng”, và được tiếp đãi rất chu đáo.
Khi ấy mặt cô nàng vẫn còn con nít, ú nu, nước da mềm mịn hồng hào.Giờ thì mặt không chỉ đã gầy đi, mà vóc người cũng mảnh khảnh theo, không biết thế nào nhưng trong đầu Tống Thanh bỗng hiện lên một câu nói…
Nhà bên có một cô con gái mới lớn.
“Chị Thanh Thanh cũng càng ngày càng xinh đẹp.” Nhiễm Dao khen ngợi thật lòng.
Lúc nãy ở cửa thang máy, do cô đang trong trạng thái kinh ngạc, chỉ biết có một người phụ nữ mặc đồ công sở đứng bên cạnh Tống Tử Văn, cô gái ấy có kiểu khí chất rất tương xứng với anh. Nhưng lúc đó trong đầu cô chỉ để ý đến cánh tay đang khoác lấy nhau của hai người nên cô không muốn nhìn lâu hơn.
Mãi đến lúc nãy, một tiếng “anh” của Tống Thanh, mới giúp Nhiễm Dao xác nhận được thân phận của cô ấy.
“Miệng của cô nhóc này vẫn ngọt ngào như trước. Đúng rồi, sao em lại ở đây?”
“Lúc nãy xảy ra một chút sự cố, may mà có Thị trưởng Tổng giải vây nên em mới có thể thoát thân được.” Nhiễm Dao nghiêng đầu, nở nụ cười với Tổng Tử Văn, “Cảm ơn.”
Mặt mày anh hơi nặng nề, không đáp lời.
Tống Thanh khẽ dùng khủy tay chạm vào anh trai của cô: “Người ta nói cảm ơn với anh kìa!”
“… Không cần khách sáo.”
Tống Thanh: “Xe hư rồi à?”
“Vâng.”
“Không sao đâu, anh chị có xe, kêu anh ấy đưa em ấy về.”
“Không cần đầu, có xe taxi rất tiện.” Nói xong, cô giơ tay ra bắt xe, xe taxi bắt đầu giảm tốc, từ từ dừng bên cạnh Nhiễm Dao.
Cô cảm ơn lần nữa, sau đó kéo cửa ra ngồi vào, rồi vẫy tay với hai người: “Tạm biệt.”
Tống Thanh: “Bye bye, có rảnh thì đến nhà chị chơi nhé!”
Nhiễm Dao mỉm cười, nói với tài xế: “Đi Quảng Trường Trung Tâm.” Sau đó lấy điện thoại ra, bắt đầu liên lạc với công ty kéo xe và công ty bảo hiểm.
Mọi chuyện đều rõ ràng tuần tự.
Tống Tử Văn đứng tại chỗ, tận mắt nhìn xe taxi đi xa, ánh mắt anh lạnh lùng băng giá.
Tống Thanh vẫn còn đang cảm thán: “… Cô bé đã lớn rồi, xinh đẹp yêu kiều, đúng là khiến người ta yêu thích! Anh ơi, anh nói xem cô ấy ăn đáng yêu lớn lên à? Rõ ràng đã qua thời kỳ con nít mà cảm giác vẫn còn mũm mĩm, muốn nhéo một cái quá…”
“Không còn sớm nữa, về thôi.”
“Ấy, đợi em với… Không phải anh muốn lấy gì đó sao?”
“Không lấy nữa.”
“Ôi, sao nói một đằng làm một nẻo thế nhỉ? Kỳ quái.”
Về nhà họ Tống, Tống Thanh đặt chiến lợi phẩm trong phòng khách liên thấy Tống Tử Văn thay dép, đi thẳng lên lầu.
Quý bà Bàng tập xong Yoga, cầm khăn lông lau mồ hôi: “Con chọc giận nó à?”
Tổng Thanh bĩu môi: “Với tính cách cổ lỗ sĩ như anh ấy, ai dám chọc anh ấy chứ?”
“Sao mặt mày nó đen thui thế, không thèm nói lời nào đã đi thẳng lên lầu?”
“Ai biết được chứ? À đúng rồi mẹ, mẹ đoán xem hôm nay con gặp được ai.”
“Ai?” Quý bà Bàng khựng lại.
“Nhiễm Dao, mẹ vẫn còn nhớ chứ? Cô bé đáng yêu, cực kỳ dễ thương ấy đó.”
“Ý con là đứa bé của nhà bí thư Nhiễm?”
“Đúng đúng đúng, trước đây còn đến ăn cơm nhà chúng ta nữa, mẹ còn định ghép đôi cô bé ấy với anh trai con nữa.”
“Cô bé đó à, mẹ nhớ chứ, sao vậy?”
Tống Thanh kể lại mọi chuyện: “… Mẹ không ngờ được đầu, cô bé đó đã qua cái thời con nít, bây giờ xinh đẹp lắm, da mặt trắng hồng, nhìn gần mới biết da của cô bé đó rất đẹp.”
“Vậy sao?” Quý bà Bàng nghĩ ngợi gì.
Tống Thanh vẫn đang khen: “… Cô bé đó lịch sự lắm, nói cảm ơn hai ba lần liên tiếp, nhưng anh con vẫn giữ cái dáng vẻ không thèm để ý đến.”
“Chị, chị đang khen ai vậy? Bớt bớt lại, đừng khen người ta lên tận trời như vậy.” Tống Bạch xách cặp táp vào cửa, anh ta mặc đồ vest, thành thục chín chắn.
“Tiểu Bạch Bạch, em về rồi à!”
“Có muốn cho em một cái ôm không?”
“Cút đi.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!