Không ít người nhìn thấy được cơ hội cực kỳ lớn ở bên trong nên lần lượt nộp hồ sơ cho con vào Cẩm Hoa học, có một số nhà con còn chưa đến tuổi, nên mượn đủ mọi quan hệ thân thích, quãng thời gian đó cánh cửa của Cẩm Hoa như sắp bị đạp đổ đến nơi.
Nhưng đáng tiếc số trẻ được giữ lại đã ít lại càng thêm ít.
Dù sao thì ngoài hạn chế về học phí, còn phải xem tố chất của bản thân đứa trẻ nữa.
Cũng chỉ có ít trẻ vượt qua được khảo hạch.
Cứ như vậy, hai chị em Ngộ Hạ và A Lưu chính thức bắt đầu quãng thời gian học mẫu giáo tươi đẹp.
Ngày đầu tiên đi học, Lục Chinh và Đàm Hi đồng loạt xuất quân, đưa hai nhóc đến tận cổng trường.
“Mommy, con không nỡ xa mẹ mà…” Cô nhóc con bĩu môi, khóe mắt ửng đỏ.
“Nào, đã nói là không khóc rồi mà” Đàm Hi giơ tay ra, chỉnh lại tóc đuôi sam cho con gái.
“Bé cưng không khóc”
“Vậy thì tốt”
“Mommy, chiều mẹ đến đón con sớm nhé”
“Nhỡ chẳng may mẹ quên thì sao?”
“Mẹ không quên đâu?
“Ngoéo tay nhé”
Đàm Hi giơ tay ra, “… Ngoéo tay hứa là làm, một trăm năm sau cũng không được thay đổi”
“Nhưng mà mommy à, con không muốn đi, oa oa oa… con muốn đi cùng mẹ… đến công ty cơ…”
Đã nói là không khóc nhưng cô bé vẫn khóc, sau đó dỗ thế nào cũng không được.
Lục Chinh tiến lên, ôm con gái vào trong lòng, “Ngoan nào, ở đây có rất nhiều bạn nhỏ, thầy cô giáo cũng rất tốt. Con gái tin ba đi, chắc chắn con sẽ thích chỗ này.”
“Không… con không thích đâu…”
“Như vậy đi, con thử đã xem sao, nếu như con không thích thì ngày mai chúng ta không đến đây nữa, có được không?”
“Thật không ạ?” Cô bé ngừng khóc, đôi mắt hạnh chớp chớp, nước mắt bên trong thi nhau tuôn ra.
“Đương nhiên rồi.”
Cô bé mím môi, “Ba hứa đấy nhé”
Lục Chinh gật đầu, “Ừ”
Hai chị em dắt tay nhau đi đến cổng trường, nói đúng ra phải là A Lưu kéo Ngộ Hạ về phía trước.
Cô nhóc đi một bước lại quay đầu lại ba lần, dáng vẻ như muốn khóc.
A Lưu: “Chỉ biết khóc”
Ngộ Hạ trừng mắt: “Em trai xấu xa”
“Đi thôi.”
“Em dữ quá đi…”
Đàm Hi nhìn theo hai chị em được giáo viên đón đi, nhất thời vô vàn cảm xúc dâng lên trong lòng, “Đại Điểm Điểm, có… có phải là em già rồi không?”
Lục Chinh bật cười, “Em cảm thấy có nên nhắc đến chuyện tuổi tác trước mặt anh không?”
“Đúng đó, em lại quên mất là anh đã sắp bốn mươi…ưm!”
Nụ hôn đến quá nhanh không kịp để phòng.
“Chế anh già à?! Hửm?” m cuối trầm khàn run run, từ tính động lòng người.
Đàm Hi nhón chân, nhào tới, cắn một cái lên môi anh, “Càng già càng dẻo dai, rong ruổi ngàn dặm”
“Vậy thì em chính là chiến trường anh muốn chiếm.”
Nói xong, vẫn muốn hôn cô tiếp, nhưng bị Đàm Hi chặn lại ở ngực.
“À ừm thì… đang ở cổng trường, cẩn thận ảnh hưởng”
Hai người lên xe rời đi.
Lại là một ngày ai bận rộn việc của người đó.
“Đàm Tổng, chào buổi sáng”
“Morning, Đàm Tổng!”
Tầng 27, cánh cửa thang máy mở ra, Lâm Tẩm chờ đã lâu thấy cô đến liên tiến lên, “Chín giờ họp các bộ phận như thường lệ, buổi trưa đã hẹn người phụ trách BQI ăn cơm, địa điểm tạm thời được định là tòa nhà tiếp khách, hai giờ chiều gặp Tổng tài Nhu yếu phẩm* Cơ Linh, bàn bạc chuyện liên quan đến IPO, ba giờ…”
* Nhu yếu phẩm: Như sữa rửa mặt, dầu gội đầu…
“Mọi lịch trình sau năm giờ hủy hết cho tôi.”
Lâm Tầm hơi ngẩn người.
“Đón con tan học, không có thời gian”
Sau buổi họp như thường lệ, Linda đi cùng Đàm Hi đến văn phòng.
“Ngồi xuống nói chuyện đi, có chuyện gì?”
Linda cười có vẻ ngượng ngùng, ngồi xuống theo chỉ thị của Đàm Hi.
“Chị uống gì? Cà phê? Hay trà?”
“Không cần đâu!” Linda xua tay, “Chỉ mấy câu là xong rồi”
Đàm Hi gật đầu, “Chị nói đi”
“Tôi nghe nói Lục Tổng có đầu tư vào một trường mầm non, có tên là Cẩm Hoa?”
“Đúng là có chuyện này”
“Con tôi năm nay ba tuổi, có thể… đến đó học lớp bé không? Vốn dĩ trước đây chúng tôi đã đăng ký cho con bé xong xuôi rồi, nhưng sau đó chuyển nhà, chỗ ở hơi xa, đi về mất hơn một tiếng đồng hồ. Tôi và ba con bé đều phải đi làm, không có thời gian đưa đón, nên đành gác lại. Đúng lúc Cẩm Hoa ở ngay đối diện nhà mới của chúng tôi, nên không biết là chúng tôi có thể nhờ qua cô đi cửa sau được không?”
Nói xong, ngay cả bản thân Linda cũng thấy ngại ngùng