“Mẹ ơi, mẹ về rồi!””Nhậm Tĩnh xoa đầu con trai, “Ừ, ba con đâu rồi?””Ở trong phòng làm việc ạ” Nhậm Tĩnh thay dép đi trong nhà rồi bước vào trong.Cậu nhóc lật đật chạy theo: “Vừa nãy ba hỏi mẹ đi đâu đấy”
“Thế bé cưng của mẹ nói với ba thế nào?”
“Con nói mẹ đi dạo phố với dì Tiểu Cố, thế là ba gọi điện cho dì Tiểu Cố, sau đó thì trở nên như vậy…” Cậu nhóc ra sức cau mày lại, mắt mũi nhăn lại thành một nhúm.
Nhậm Tinh khựng lại, lập tức bật cười: “Xấu quá đi!” “Mẹ mới xấu ấy! Duệ Duệ đẹp trai…”
“Ừ, đập chai”
Nhậm Tĩnh dừng lại trước cửa phòng làm việc, giơ tay lên đặt vào nắm cửa. Thấy con trai chuẩn bị đi theo vào, cô ta nháy mắt ra hiệu. Cậu nhóc hiểu ý dừng bước rồi quay đầu chạy đi.
Nhậm Tình muốn đẩy cửa, nhưng nghĩ lại, bèn quyết định gõ cửa trước.
Cốc cốc…
“A Vo.”
“Vào đi”
Nhậm1Tĩnh vào phòng, lại thấy Đàm Tông Võ sầm mặt, ngồi ngay ngắn sau chiếc bàn làm việc, bao phủ toàn thân là bầu không khí lạnh lẽo áp lực.
“Về rồi à?” Người đàn ông trầm giọng lên tiếng.
“Vâng.
“Đi dạo phố với Tiểu Cố à?”
“…Không phải” Nhậm Tĩnh lắc đầu.
Sắc mặt Đàm Tông Võ càng trở nên lạnh lùng hơn, “Em…”
“Em đi gặp Đàm Hi” Không đợi ông ta nổi giận, Nhậm Tĩnh đã chủ động nói thật.
Người đàn ông chợt khựng lại, ánh mắt lạnh lẽo: “Em đi gặp nó làm gì?!”
Nhậm Tĩnh đi ra phía sau người đàn ông, đặt hai tay lên vai ông ta, khẽ xoa bóp, thái độ vô cùng ngoan ngoãn, “Anh đừng giận nữa, nghe em nói hết đã được không?”
“Hừ!”
“A Võ, anh đã bao giờ từng nghĩ rằng, thực ra8chúng ta đối với Đàm Hi cũng chẳng có thâm thù đại hận gì, cùng lắm cũng chỉ là tranh chấp về lợi ích, thắng bại đều rất bình thường” Thấy Đàm Tổng Võ không phản bác, Nhậm Tĩnh cũng bắt đầu to gan hơn, “Hay hơn thế nữa, anh cũng chưa hề cắt đứt mối quan hệ huyết thống với cô ta, đầu cần thiết phải làm to chuyện lên, há chẳng phải để cho người khác chê cười hay sao?”
“Bây giờ không phải là anh muốn làm to chuyện, mà là chắc chắn nó sẽ không chịu buông tha cho anh!”
Nhậm Tĩnh giúp ông ta xuôi bớt cơn giận, lòng thầm nghĩ, người ta còn chưa ra tay gì sao đã không chịu bỏ qua cho anh chứ?
Đương nhiên, câu nói này cô ta chỉ dám2để ở trong lòng, tuyệt đối không dám nói ra thành lời.
Cô ta chỉ nói: “Một nét bút không vẽ được hai chữ Đàm, anh cũng là chú Hai của cô ta, dù có thế nào cũng không quá đáng quá được”
“Hừ, nói thế cũng không đúng, con nhóc đó lòng dạ ác độc lắm!”
“A Võ! Anh đừng có kích động quá như vậy…”
“Được rồi! Đàm Hi bảo em đến đây khuyên anh à?”
Ánh mắt Nhậm Tĩnh hơi lóe, khóe môi khẽ cong lên: “Không phải…”
“Nó cho em được lợi lộc gì hả?”
“Đàm Tông Võ! Trong mắt anh, em là người phụ nữ chỉ biết đến lợi ích hay sao? Cho dù có lợi lộc lớn thế nào đi chăng nữa, em cũng có thể đi giúp cô ta hại anh được hả?!”
Da mặt người đàn ông co4rúm lại: “… Em nghĩ nhiều, anh không có ý đó”
Khóe mắt Nhậm Tĩnh đã ửng đỏ, ánh nước lóe lên, khóe môi cũng không ngừng run rẩy: “Anh nghĩ là em ngốc chắc? Em không nghe ra được ý anh muốn nói?”
Đàm Tông Võ thấy Nhậm Tĩnh khóc liền sốt sắng: “Nhậm Tĩnh! Em đủ rồi đấy! Chúng ta không cần thiết phải cãi nhau vì một người ngoài”
“Em cũng đều muốn cãi nhau với anh đâu. Nhưng em càng không thể giương mắt đứng nhìn anh đi về phía vách núi rồi đâm đầu nhảy xuống dưới vực được!”
Sắc mặt người đàn ông chợt thay đổi, có cảm giác tức giận vì bị chọc đúng chỗ đau: “Em nói linh tinh cái gì đấy? Định nguyền rủa anh đúng không? Nhậm Tĩnh, em đúng là…!”
Đàm Tông Võ tức giận đến mức sắc mặt tái xanh, lồng ngực phập phồng kịch liệt.
“A Võ, chuyện đã đến nước này, ngay cả em cũng nhìn thấu rồi, mà anh vẫn còn không chịu nhìn rõ sự thật hay sao?!” Nhậm Tĩnh cũng nôn nóng, nước mắt tuôn ra như mưa, “Đàm Hi đã là cổ đông lớn nhất của Ban Quy, chúng ta hoàn toàn không có được bất kỳ ưu thế nào cả!”
Cho dù so về thực lực hay là về thừa kế chính thống, Đàm Hi đều ở vị trí trên, huống hồ còn có Lục Chinh là chỗ dựa đứng sau lưng cố.
Đàm Tông Võ lạnh lùng liếc nhìn cô ta: “Em thấy anh sẽ thua?”
“Đúng vậy, nhìn chung giới làm ăn không thiếu những kỳ tích lấy ít thắng nhiều, ngăn được nhiều cơn sóng dữ, nhưng chúng ta không cược nổi! Con trai vẫn còn nhỏ, nếu như anh đổ rồi thì hai mẹ con em phải làm sao đây? Anh đã bao giờ nghĩ đến chưa?”
Đàm Tông Võ đột nhiên im lặng.
Con trai… Nhậm Tinh dựa vào vai ông ta, nước mắt chảy xuống gò má, rơi vào mu bàn tay người đàn ông, nóng bỏng vô cùng.
“Em là vợ của anh, anh có niềm kiêu hãnh của anh, chẳng lẽ em không có? Không chịu cúi đầu trước Đàm Hi, cũng không muốn nhận thua từ đây, nhưng người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, đã hết cách rồi…”
Trong lòng Đàm Tông Võ kích động, ôm chặt lấy người phụ nữ vào trong lòng, “Đừng khóc nữa, Tĩnh Tĩnh, anh biết em vì muốn tốt cho anh và con trai”
Nhậm Tinh thực sự thấy ấm ức, cô ta chỉ muốn giữ lấy hạnh phúc, bảo vệ cái gia đình này mà thôi.
“Đàm Hi đã đồng ý với em, nếu như anh có thể công khai ủng hộ cô ta trong buổi họp tuần sau thì sau này sẽ không làm khó chúng ta nữa.”
“Nó nói như vậy thật sao?”