May mà chiếc thùng giấy cô mang từ bộ phận nhân sự sang còn chưa gỡ ra, bây giờ cũng không cần phải sắp lại nữa, lấy đơn xin nghỉ việc, ôm đồ đạc của mình xong, cô ta sải bước rời4đi.
“Ái chà, giám đốc Từ đi đâu thế này?” Một phụ nữ trung niên cười xán lạn, sự châm chọc hiện lên trong đôi mắt không hề che giấu.
“Tránh ra”
“Nổi nóng à? Gọi cô một tiếng giám đốc Từ nền cô tưởng mình vẫn còn là giám đốc thật đấy à? Hừ! Bây giờ cô đã giống như mọi người, đều là nhân viên bình thường cả rồi, còn tưởng mình ngồi trong văn phòng thảnh thơi uống cà phê hả?”
“Tôi nói, tránh ra.” Giọng Từ Lan rất lạnh lẽo, ánh mắt như đóng băng, nhưng cái cằm hơi nghểnh lên vẫn thể hiện sự kiêu ngạo vốn có.
Cô ta đã sa sút, nhưng có một số thứ đã ngấm vào trong xương cốt rồi.
“Ra vẻ cái gì? Cô… đừng quá hống hách!”
“Ha” Cười xùy một tiếng, bờ môi đỏ mọng như máu của người phụ nữ giống như một đóa hồng đầy gai sắc nhọn, “Tôi đã từ chức rồi, kẻ chân đất không sợ người mang giày, cô có chắc chắn muốn chặn đường tôi không?”
Người phụ nữ trung niên kia bị sát khí trong mắt Từ Lan khiến cho sợ hãi, mí mắt cô ta nhảy điên cuồng, không tình nguyện nghiêng người dịch sang một bên, nhưng mắt vẫn hếch lên nhìn về phía có người, có lẽ bị mất mặt cho nên nhìn theo bóng lưng đi xa dần của Tử Lan chửi mắng mấy câu.
Nộp đơn xin nghỉ việc xong, Từ Lan ôm một thùng giấy đứng trước cửa lớn Thịnh Dụ, nhìn những nam thanh nữ tú vội vã bước đi gần đó, rồi lại nhìn dòng xe cộ qua lại tấp nập phía xa xăm.
Mặt trời vẫn còn phía chân trời.
Trêи mặt phất qua một luồng gió nhẹ, mơ hồ mang theo hương hoa, “Mùa xuân đến rồi…”
Tâm trạng khó chịu đột nhiên chuyển biến tốt như có kỳ tích, tương lai dường như không hề quá mức gian nan như cô ta tưởng.
Đột nhiên, điện thoại đổ chuông.
Cô ta đặt thùng giấy xuống chân, nhìn lên màn hình, rất nhanh sau đó đã hiện lên sự chán ghét.
Tắt máy.
Chưa đầy mấy giây sau, lại đổ chuông tiếp.
“Trương Nham, anh bị thần kinh à?! Tôi còn phải nói bao nhiêu lần nữa hả? Đừng làm phiền tôi nữa! Đừng gọi điện cho tôi nữa!”
“Lan Lan…”
“Cấm mồm! Đừng có gọi nữa! Nghe đã thấy kinh tởm!”
“Em từ chức rồi đúng không?” Giọng người đàn ông mang theo sự áy náy nặng nề, và sự thỏa hiệp không biết phải làm sao.
Từ Lan ngửa đầu lên nhìn trời, cố nén lại những giọt nước mắt: “Đúng, tôi từ chức rồi” Giọng nói rất nhẹ, dường như thực sự cố không sao hết vậy.
Trương Nham cắn răng, trái tim đau nhói. Người bên gối năm năm liền, sao anh ta không nghe ra được nỗi bị thương từ trong lời nói của người phụ nữ ấy chứ?
Ban đầu, Từ Lan chịu theo anh ta, có lẽ chỉ có ba phần là vì tình, bảy phần còn lại là vì có được cơ hội thăng tiến.
Cô là một người phụ nữ không có cảm giác an toàn, thứ duy nhất có thể khiến cô yên tâm là sự nghiệp và tiền bạc.
Trương Nham không thể cho cô được một cuộc hôn nhân, xuất phát từ tâm lý muốn bù đắp, chỉ có thể âm thầm hết lần này đến lần khác tạo ra cơ hội thăng tiến cho cô, mỗi khi nhìn thấy cô cười, tâm trạng anh ta không khỏi cũng thấy thoải mái hơn.
Từ Lan có thứ ma lực có thể khiến người khác móc hết cả ruột gan ra cho cô.
“Anh ở thủ đô có một công ty đầu tư, em giúp anh quản lý nó được không?”
“Không cần. Chúng ta đã cắt đứt rồi, Trương Tổng nên dứt khoát thì hơn.”
“Lan Lan, em cứ nhất định phải nói những lời cay nghiệt như vậy sao?”
“Ha? Nếu không thì tôi còn có thể nói được gì nữa? Đồng ý với anh, sau đó cảm tạ anh, tốt nhất là bay đến châu Úc ngủ với anh một lần à? Trương Nham, đừng có ép người quá đáng”
“Từ Lan! Em đừng có không biết tốt xấu!”
“Đừng gào lên nữa! Cẩn thận không vợ anh nghe thấy rồi lại đến tìm tôi gây chuyện. Sao nào, còn chê tôi bị anh hại chưa đủ thảm sao?”
Đầu dây bên kia bỗng mềm xuống, “Anh biết trong lòng em có oán hận, nhưng hôm đó thực sự là anh không cố
“Không phải là cố ý? Bốn chữ này có thể đến được mạng sống của con tôi không?”
“… Anh xin lỗi.”
“Trương Nham, đến đây thôi, tôi ngu cho nên mới đi làm kẻ thứ ba, ông trời không muốn nhìn nữa cho nên bắt tôi phải gặp báo ứng. Mạng sống của con tôi là để tôi đền bù lại tội nghiệt. Từ nay về sau chúng ta coi nhau như người xa lạ. Anh ở châu Úc sống cuộc sống mới của anh, tôi cũng sẽ có nơi có chốn của tôi.”
“Nơi chốn? Em có ý gì?! Đừng có mạnh miệng, những người khác không ai đáp ứng được em đâu! Em là một người phụ nữ ɖâʍ đãng!”
“Xây! Vậy thì phải xin lỗi thật rồi, Đổng sự Hoàng thể lực rất khá, tôi ngủ với anh ta rất vui vẻ”
“Từ Lan, đổ gái điếm thối tha…”
Không thèm nghe những lời nói ác độc chói tại đó nữa, người phụ nữ đơn phương kết thúc cuộc trò chuyện, trong đầu một lúc sau lại lướt qua ánh mắt thâm tình không đổi thay của Trương Nham, lúc khác lại lóe lên sắc mặt giả dối giảo hoạt của Hoàng Quang Đạt.
“Ha…” Từ Lan không khỏi nhếch mép khinh thường.
Cô ta toàn quen với những loại đàn ông gì thế này?!
Toàn là lũ rác rưởi, kẻ này còn đáng ghê tởm hơn kẻ kia, may mà cô ta không dính vào quá sâu, khi nhổ ra cũng không đến mức quá khó khăn.
Mất đàn ông rồi, vẫn có thể đi cua tiếp.
Mất công việc rồi, vẫn có thể đi tìm tiếp được.
Khi cô ta còn chưa đi đến bước đường cùng, đương nhiên cũng không có gì phải tuyệt vọng hết.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
“Mẹ kiếp, có phiền hay không…”.
“Cô Từ, đây là tổng bộ Tập đoàn CK tại Zurich” Giọng tiếng Anh tiêu chuẩn, lưu loát êm tai.
Từ Lan tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác, “Cô, nói lại lần nữa được không?” Hơi ngưng lại một lúc, cô ta mới phản ứng lại là mình dùng tiếng Trung, liền vội vã chuyển thành tiếng Anh.
“Đây là tổng bộ Tập đoàn CK tại Zurich, tôi là Vivian, thư ký cá nhân của Đàm Tổng. Không biết cô Từ có hứng thú đến Zurich làm việc không? Đương nhiên, có lẽ đây sẽ là một công việc rất mệt mỏi, cũng rất cô đơn”
Từ Lan nín thở, trái tim nhảy nhót loạn lên trong lồng ngực, nhưng vẫn cố gắng để bản thân trấn tĩnh: “Xin hỏi, vị trí giành cho tôi là gì?”
“Nhân viên văn phòng, sẽ có cơ chế thi khảo hạch theo mỗi quý, chỉ cần qua được thì sẽ có cơ hội thăng tiến. Cô Từ có thể từ từ suy nghĩ, ba ngày sau cho tôi câu trả lời”
“Không cần ba ngày” Đôi mắt Từ Lan dường như chưa bao giờ sáng lấp lánh đến thế, giống như hai đốm lửa đang nhảy nhót reo vui, “Tôi đồng ý
“Welcome!”
Đàm Hi nhận được điện thoại của Vivian, “… Được, tôi biết rồi, cứ làm việc theo trình tự bình thường, tôi chỉ cho cô ta một cơ hội, có trèo lên được hay không phải xem bản thân cô ta thế nào?
“Tôi hiểu rồi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!