Đàm Hi mặc váy đỏ đứng ở cửa ra vào, tóc ngắn thành thục, khí chất lộ ra toàn bộ.
Gió đêm mang theo hơi lạnh, tốc tà váy đỏ của cô lên, để lộ đôi chân dài đẹp đẽ.
Màu đỏ của chiếc váy là đỏ tươi.
Người của Tần gia đến đầu tiên, Tần Tấn Huy mặt không cảm xúc, không thèm chào hỏi, dẫn theo Lục Thảo đi thẳng vào bên trong.
Đàm Hi cười nhạt quan sát, không giận dữ cũng không buồn bã.
“Chúc mừng Đàm Tổng, sau này chắc chắn Thịnh Mậu sẽ càng phát triển hơn nữa” Tần Thiên Kỳ đã hơi phát tướng, nhưng khí chất vẫn ung dung nhàn nhã.
Sầm Vân Nhi vẫn xinh đẹp như xưa, giống như một đóa hoa, bám chặt lấy cánh tay người đàn ông, dùng năm chữ “chim nhỏ nép vào lòng” có thể mô tả được hết tình huống lúc này.
Đàm Hi gật đầu, mỉm cười, “Mong là được như lời chúc. Xin mời…”
Một đoàn người vào trong, Tần Thiên Lâm đi chậm nửa bước, dừng lại trước mặt Đàm Hi, “Em bây giờ… rất tốt.”
Không hung dữ, cũng không châm chọc lại, người đàn ông dùng giọng điều bình tĩnh trần thuật lại một sự thật tất cả mọi người đều biết.
Thì ra Ngân hàng Đầu tư CK tiếng tăm lẫy lừng trong giới đầu tư là do một tay cô làm nên. Nay trở về Thịnh Mậu, hai nơi mạnh kết hợp, tương lại thủ đô chắc chắn sẽ có chỗ cho cô.
“Cảm ơn” Đối mặt với Tần Thiên Lâm, Đàm Hi chỉ coi như là người lạ.
Ngoài những ân oán và khúc mắc giữa nguyên chủ với anh ta, cô không có quá nhiều mối liên quan.
Bình thản đối mặt là không thể thích hợp hơn được nữa.
“Bao nhiều năm trôi qua vẫn nợ em một câu xin lỗi: Xin lỗi”
Xin lỗi em, năm đó đã coi thường và làm tổn thương em.
Xin lỗi em, đã không trân trọng tình cảm của em.
Xin lỗi em, vì trận đòn roi trong cơn kϊƈɦ động đó…
“Đều đã qua rồi” Đàm Hi khẽ cười, không chấp nhận, cũng không cự tuyệt, bởi vì chỉ có nguyên chủ mới có thể quyết định, còn cô chẳng qua chỉ là một cô hồn sống nương nhờ thân xác này, chỉ là người khoanh tay đứng nhìn mà thôi.
Chạm đến nụ cười trêи mặt cô, Tần Thiên Lâm dường như thấy đau đớn, di chuyển ánh mắt qua chỗ khác.
Rất lâu sau, “Đàm Hi, em nhất định phải hạnh phúc đấy.” Nói xong, không đợi cô có bất kỳ phản ứng nào đã sải bước đi vào trong.
Lần này thực sự phải buông tay thật rồi, chúc em may mắn, bình an hạnh phúc.
Tần Thiên Mỹ quan sát hết mọi chuyện, nhìn theo bóng lưng anh Hai dần đi xa, khóe mắt hơi đỏ lên.
“Đàm Hi, mày có đức hạnh gì chứ? Đã hủy đi một người đàn ông của Lục gia, vẫn còn muốn liên lụy đến Tần gia nữa! Mày đúng là đồ sao chổi. Người đàn ông nào dính đến mày thì người đó xui xẻo…”
“Đã mắng đủ chưa?” Ngữ khí bình thản, ánh mắt lãnh đạm.
“Mày!”
“Mắng đủ rồi thì câm mồm vào, nếu không, tôi không ngại cho người ném cô ra ngoài đầu”
Tần Thiên Mỹ chưa bao giờ nghi ngờ năng lực hành động của Đàm Hi, cô nói ném thì chắc chắn sẽ ném!
Cuối cùng đành giậm chân bình bịch, giận dữ rời đi.
Cố gia gần như đến cùng một lúc với Tần gia, nhưng chỉ có một mình Cố Hoài Giác đến.
Từ sau trận chiến thương trường chấn động lòng người bốn năm trước đó, Cố gia tổn thương nghiêm trọng, vẫn đang trong trạng thái ngủ đông tĩnh dưỡng, hai năm nay lại càng khiêm tốn hơn.
“Đàm Tổng, chúc mừng cô”
“Cảm ơn”
Hai người bắt tay, ánh mắt Cố Hoài Ngọc phức tạp.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!