Trời trong mây nhạt, một ngày đầy ánh nắng.
“Tới rồi!” Hàn Sóc lái xe đưa Đàm Hi tới tổng bộ của Dạ Long.
Chỉ thấy chiếc Ferrari chạy chậm lại rồi cửa bên phía ghế phụ mở ra, xuất hiện trong tầm mắt người ta đầu tiên là một đôi giày cao gót màu đỏ, cùng với ống quần tây thẳng thớm không một nếp nhăn.
Ông quần thiết kế hơi loe đã che giấu hoàn toàn cổ chân của người phụ nữ, chỉ để lộ ra đầu giày cao gót hơi nhọn. Tiếp theo đó, người ngồi bên trong khom người bước ra. Một bộ vest màu đen, thiết kế bó sát của chiếc áo tôn lên phần eo với đường cong mềm mại.
Đàm Hi ngẩng đầu lên, cao ốc Du Long ánh vào trong mắt cô. Cô thuận tay đóng sầm cửa xe lại, động tác dứt khoát và lưu loát, khí thế trong nháy mắt dâng cao khiến cho vô số người đi ngang phải liếc mắt nhìn. Hàn Sóc, “Nhiệm vụ của tớ hoàn thành rồi, chúc đàm phán thành công.”
Nói xong liền quay đầu xe, tiếng động cơ gầm rú, chiếc xe lao vút đi.
Đàm Hi không dẫn theo trợ lý mà tới một mình, nhưng chẳng ai dám coi thường có. Khi lễ tân dẫn cô đi vào cũng không ngừng lén nhìn cô, cùng là phụ nữ mà cô ta vẫn bị kinh ngạc không nhẹ.
Định… Cửa thang máy mở ra, lễ tân khom người làm từ thế mời,
“Phòng họp ở tầng mười tám.”
Trong nháy mắt khi cửa thang máy khép lại cũng ngăn cách luôn tiếng bàn tán nho nhỏ ở bên ngoài. “Người này là ai thế?”
“Tư thế của nữ cường nhân thật quá dọa người.” Tầng mười tám.
Đàm Hi ra khỏi thang máy, trong phòng hội nghị đã có tiếng trò chuyện rồi.
Cô cố gắng ổn định tâm trạng, đẩy cửa bước vào… “Xin lỗi, tôi đến muộn.”
Ba người đàn ông trong phòng đều đồng thời quay ra nhìn.
Hàn Quốc Đống mỉm cười rạng rỡ.
Trần Khải kinh ngạc không thôi.
Còn người cuối cùng…
Bốn mắt nhìn nhau, một cái liếc mắt dài như vạn năm. Người đàn ông mặc một bộ đồ Tây màu đen, sườn mặt lạnh lùng chẳng khác gì trước đây. Dường như thời gian cực kỳ ưu ái cho anh, năm năm qua đi mà dáng vẻ vẫn giống hệt như người trong trí nhớ luôn trân quý.
Chỉ là, khí chất lạnh hơn, ánh mắt càng thêm sắc bén hơn.
Trước khi tới đây, tuy rằng Đàm Hi đã cố gắng bình tĩnh nhưng vẫn không thể nào khiến cho trái tim đang đập nhanh bình phục lại.
Vậy mà giờ chính thức gặp nhau rồi, cô lại bình tĩnh vô cùng. Cô mỉm cười, tiến lên hai bước, một câu “Đã lâu không gặp” chuẩn bị được nói ra miệng, nhưng người đàn ông đã lạnh lùng rời ánh mắt đi.
Dường như, cô chỉ là một… người xa lạ. Một chậu nước lạnh xối thẳng vào đầu, bao nhiêu nhiệt tình ngập tràn lập tức tắt ngúm. Tay chân Đàm Hi trở nên lạnh lẽo, ánh mắt tan rã, đến khi…
“Đàm Tổng, mời ngồi!” Hàn Quốc Đống đứng lên, tự mình chào đón.
Đàm Hi đờ đẫn ngồi vào chỗ đã được sắp xếp cho mình, mặt không có cảm xúc gì.
Khí thế quanh người Lục Chinh càng thêm lạnh lẽo khiến cho răng của đồng chí Trần Khải ngồi ở bên cạnh cứ va vào nhau lộp cộp, lòng bàn tay lại không ngừng đổ mồ hôi, rõ ràng đã bị nội thương mà vẫn cứ phải cố tỏ ra không có việc gì, nghĩ cũng biết là khó chịu tới mức nào.
Rốt cuộc hai vợ chồng nhà này định chơi trò gì đây? Vất vả lắm mới gặp lại nhau…
Giả bộ! Ra sức mà giả bộ đi!
Không nhận ra được sự biến hóa của không khí trong phòng, trong lòng Hàn Quốc Đống lúc này chỉ toàn là sự góp vốn của CK và việc hợp tác với Lục Thị, đi thẳng vào chủ đề chính…
“Lần gặp mặt này chủ yếu là vì việc CK góp vốn với Dụ Long để có thể tiến hành khai phá khu Sơn Thủy Danh Đô một cách tốt nhất…” Là người Hồng Kông, tiếng phổ thông của Hàn Quốc Đống cũng không tính là kém nhưng Đàm Hi lại chẳng nghe lọt tai chữ nào, bên tai toàn là những âm thanh vù vù hỗn loạn, ồn ào đến mức làm cô thấy phiền lòng.
Ánh mắt ngơ ngẩn nhìn người đàn ông ngồi ngay ngắn ở phía đối diện nhưng chỉ có thể thấy sườn mặt lạnh nhạt, cao ngạo không thể chạm tới được của anh.