11.
Ta ở chùa Trấn Quốc chép sách đã một tháng, luôn siêng năng cần cù, chưa từng than phiền, dần dần cũng quen thân với các sư phụ trong chùa.
Các sư phụ có việc khác cũng sẵn lòng gọi ta.
Tất nhiên, đều phải trả bạc.
Ngày hôm đó cần chuyển những quyển sách đã phơi khô trong sân về tàng thư các, mà chùa dường như có đại nhân vật gì ghê gớm đến, các sư phụ đều ra tiền viện nghênh đón, vì vậy việc này đành giao cho ta.
Trước khi đi, sư phụ Tàng Không dặn ta, nhất định phải chuyển hết những quyển sách này về tàng thư các cất kỹ trước khi mặt trời lặn.
Ta nhìn đống sách đầy sân, thở dài, xắn tay áo bắt đầu làm.
Nói ra thì đây là lần đầu tiên ta vào Tàng Thư Các.
Ngày bình thường, ngay cả đệ tử trong chùa cũng không thể tùy tiện ra vào Tàng Thư Các, huống hồ là người ngoài thế tục như ta.
Vì vậy, khi lần đầu tiên nhìn thấy những giá sách cao ngất trong các, vô số sách vở chất chồng lên nhau, ta cảm thấy vô cùng rung động.
Khi màn đêm buông xuống, ta mới chuyển chồng kinh văn cuối cùng vào đúng vị trí, vung vẩy cánh tay mềm nhũn, chuẩn bị trèo xuống thang gỗ.
Ai ngờ chân mềm nhũn, “bịch” một tiếng ngã xuống.
Đang choáng váng thì trước mắt xuất hiện một đôi giày đen.
Ta ngẩng đầu nhìn, một người đàn ông mặc áo trúc thẳng, đang đứng khoanh tay nhìn xuống từ trên cao.
Ta vội vàng bò dậy, ngượng ngùng phủi bụi trên người.
Nghe hắn hỏi: “Ngươi là ai, sao lại xuất hiện ở đây?”
Giọng hắn trầm thấp, tự mang theo một cỗ uy áp.
Ta dù sao cũng ở phủ Vũ An Hầu mấy năm, biết rằng có những người dù ăn mặc giản dị, cũng không phải nhân vật đơn giản.
Ta thành thật kể lại lý do ở đây.
Hắn nghe xong, lấy một quyển “Tây Cương du ký” trên giá sách ra, tùy tiện lật ra xem, hỏi: “Đây là do ngươi chép?”
Ta liếc nhìn trang sách, đáp một tiếng “Phải.”
Hắn nói: “Chữ viết tạm được, bút lực không đủ, thôi thì cũng tạm ổn.”
Ta nhíu mày, không nói gì.
Hắn lại nhìn nửa giá sách kia, hỏi: “Những quyển sách này đều là do ngươi chuyển vào?”
Ta theo ánh mắt hắn nhìn sang, gật đầu nói phải.
Hắn nói: “Mọi người trong chùa đều chết hết rồi sao, lại để một cô nương nhỏ tuổi làm những việc này.”
Ta ngượng ngùng gãi đầu.
Mặc dù những ngày này vì tiện đi lại, ta đều cải trang thành thư đồng, nhưng vẫn bị người ta nhìn ra thân phận nữ tử ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Ta vội vàng nói: “Không trách các sư phụ trong chùa, là do ta tự nguyện.”
Hắn quay đầu nhìn lại, ánh mắt như vòng xoáy.
Ta vội vàng giải thích: “Ta, ta thiếu tiền, làm những việc này đều được trả công, sư phụ Tàng Không đây là đang chiếu cố ta.”
Thấy hắn im lặng hồi lâu, ta mới cáo từ ra ngoài.
Đi ra mới phát hiện, không biết từ lúc nào, bên ngoài cửa lớn tàng thư các đã bị lính canh mang đao vây quanh ba tầng trong ba tầng ngoài, không khí uy nghiêm túc mục.
Ta vừa bước ra khỏi ngưỡng cửa, một người trông giống thủ lĩnh bước tới, đưa cho ta một túi bạc.
Nói: “Đây là tiền công của ngươi hôm nay.”
Ta ước lượng một chút, sợ có đến trăm lượng, vội vàng muốn trả lại.
Người kia lại giơ tay lên nói: “Cô nương không cần khước từ, cô đã chuyển sách cả buổi chiều cho Vương gia của chúng ta, đây là tiền thưởng của Vương gia, hãy nhận lấy đi.”
Vương gia?
Trong lòng ta giật mình, người vừa nãy là Vương gia sao?
Ta chuyển sách cho hắn?
Chẳng lẽ những quyển sách trong tàng thư các này là của hắn?
Trách không được, ta đã nói sao tàng thư các của chùa Trấn Quốc lại có sách “Tây Cương du ký.”
12.
Mang theo một trăm lượng bạc trên người, trong lòng ta bỗng nảy ra một ý nghĩ.
Hồi đó khi phu nhân đưa ta về phủ Vũ An hầu, đã trả lại giấy bán thân cho ta, còn đến nha môn xóa sổ nô tịch, vì vậy bây giờ ta là dân lương thiện.
Đã là dân lương thiện, thì có thể mở cửa hàng làm ăn.
Tiếp theo, ta không đến chùa Trấn Quốc nữa, mà cả ngày lang thang ở phố Đông phố Tây, cuối cùng ở phố Đông thuê được một cửa hàng nhỏ, bắt đầu kinh doanh rượu nếp.
Ta khá tự tin vào tay nghề của mình.
Dù sao thì trước đây ta đã dụng tâm với Tạ Chỉ Hành bao nhiêu, thì đã bỏ công sức vào việc làm rượu nếp bấy nhiêu.
Ngày khai trương cửa hàng, ta tặng cho tửu quán ca vũ đối diện một vò rượu nếp lớn.
Bà chủ Chu của tửu quán ca vũ đánh giá ta hồi lâu, cười nói: “Cô nương còn nhỏ tuổi mà đã kinh doanh không dễ dàng gì, vò rượu nếp này bà chủ nhận rồi, nếu các cô nương trong tửu quán thích, nhất định sẽ đến ủng hộ cửa hàng của cô nương.”
Bà chủ Chu tuy được gọi là bà chủ, nhưng nhìn dáng vẻ chỉ là một cô nương trẻ tuổi đôi mươi.
Nàng cười tươi như hoa, khi cười với ta, trong mắt có ánh sáng.
Ta liên tục cảm ơn.
Từ đó về sau, quả nhiên có không ít cô nương tửu quán ca vũ sai nha hoàn đến cửa hàng của ta mua rượu nếp.
Dần dần, danh tiếng của cửa hàng rượu nếp cũng vang xa, ngày càng có nhiều người mộ danh mà đến, lúc đông người, trước cửa hàng còn xếp hàng dài.
Cách đây không lâu, Hinh Nhi đến tuổi phải gả chồng.
Nàng không muốn, ta liền tìm phu nhân Vũ An Hầu cầu tình, chuộc thân cho nàng.
Nàng vô cùng cảm kích ta, mỗi ngày bận rộn trong cửa hàng vui vẻ vô cùng.
Ba tháng sau, bà chủ Khấu bán đậu phụ bên cạnh phải theo con trai về quê, ta cắn răng lại thuê luôn cửa hàng của bà ấy, lại thuê thêm hai người nữa, mở thêm một chi nhánh đầu tiên.
Thời gian này, ta sống sung túc chưa từng có.
Hoàn toàn khác với trước kia khi quanh quẩn bên Tạ Chỉ Hành.
Sau đó, ta lại nhận thêm đơn hàng rượu nếp của Trầm Tiên lâu, bắt đầu cung cấp rượu nếp cho Trầm Tiên lâu.
Lúc này ta mới biết, chưởng quầy của Trầm Tiên lâu, vậy mà cũng là một nữ tử, tên là Trinh nương.
Tính tình nàng phóng khoáng, rất hợp với ta.
Qua tiếp xúc với Trinh nương, ta lại lần lượt tiếp xúc với các tửu lâu, quán ăn khác.
Dần dần, ta nhận thầu cung cấp rượu nếp cho họ, sanh ý càng làm càng lớn, dần dần bù đắp được chi phí mở chi nhánh, còn dư lại một khoản lớn ngoài dự kiến của ta.
Trong lòng ta tràn ngập cảm kích, thầm nghĩ đây là cánh cửa mà ông trời mở ra cho ta.
Cửa thì bị chặn mất rồi, nhưng cửa sổ vẫn còn thông gió.
Nhưng cũng có những căn phòng, cửa sổ không thông gió.
13.
Đến Tết, ta mang theo một tia hy vọng, mua ít lễ vật, về nhà một chuyến.
Vừa đi đến ngoài cửa, đã nghe tiếng đại ca truyền ra: “Mẹ, muội muội sẽ về nhà ăn Tết chứ?”
Mẹ nói: “Nhắc đến thứ bồi tiền hóa* kia làm gì, cha con đã hỏi rõ rồi, Thế tử Vũ An Hầu căn bản không có ý định cưới nó, bây giờ nó ở phủ Vũ An Hầu chỉ là một nha hoàn hầu hạ, thật là vô tích sự, đi nhiều năm như vậy, ngay cả một người nam nhân cũng không giải quyết được.”
*Món hàng phải bù thêm tiền. Chỉ người con gái. Vì thời xưa gả chồng cho con gái, lại phải cho con một món tiền hồi môn.
Đại ca nói: “Vậy thì vừa hay, căn phòng của tiểu muội, vừa khéo Thúy Linh để mắt tới, muốn dùng để cất quần áo.”
Mẹ nói: “Thúy Linh muốn dùng thì cứ dùng, bây giờ nó đang mang thai, con phải chiều theo nó từng li từng tí, đừng để nó động thai khí, biết chưa?”
Lúc này, nhị đệ nói: “Thế nhưng nếu tỷ tỷ trở về thì ở chỗ nào? Hay là để tỷ ấy ở nhà kho, dù sao tỷ ấy cũng nha hoàn hầu hạ người ta.”
Mẹ nói: “Con nhắc ta nhớ ra rồi, không thể để nó về, ở nhà kho cũng không được! Hồi đó nó bị phủ Vũ An Hầu đón đi làm con dâu nuôi từ bé, cả làng đều biết, bây giờ phủ Vũ An Hầu không nhận nữa, nếu nó về, chẳng phải sẽ làm mất hết mặt mũi nhà ta sao?
“Huống hồ cha con đã nói rồi, sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con với nó, không được, sắp đến Tết rồi, con nhóc đó đừng có thật sự về làm xíu quẩy, ta phải đi thúc giục cha con nhanh chóng giải quyết chuyện này mới được.”
Ta mất hồn mất vía rời đi, ném lễ vật vào ruộng bên đường.
Nửa đường thì tuyết rơi lớn, ta không mang theo ô, chỉ có thể đội gió tuyết mà đi.
Không biết đi được bao lâu, phía trước truyền đến tiếng vó ngựa đinh tai nhức óc, giống như tiếng quân đội hành quân.
Chỉ thấy trong một màn tuyết mù, một đội quân hộ tống một nam tử mặc áo choàng hạc đen, cưỡi ngựa đi tới.
Ta bừng tỉnh, vội vàng lùi sang một bên nhường đường.
Nhưng vì lùi quá gấp, nên tự mình vấp chân ngã một cái.
Ta đang giãy dụa đứng dậy, thì đoàn người đi ngang qua ta dừng lại.
Ta không khỏi ngẩng đầu nhìn lên, đập vào mắt là một khuôn mặt quen thuộc.
Là Vương gia trong Tàng Thư Các ngày đó.
Sao ta cứ gặp hắn là lại ngã vậy?
Ánh mắt hắn vẫn thâm trầm khó lường, một tay kéo ngựa, nghiêng đầu nhìn lại, giọng điệu cũng không kiên nhẫn: “Thời tiết này, một cô nương như ngươi, ở đây làm gì?”
14.
Trở về phủ Vũ An Hầu, ta đụng phải Tạ Chỉ Hành.
Hắn đứng trước cửa phòng ta, dường như đã đợi rất lâu.
Thấy ta khoác trên người một chiếc áo choàng hạc, hắn hỏi: “Đây là?”
Ta cúi đầu nhìn thoáng qua, cởi áo choàng hạc ra, vào phòng cẩn thận cất đi.
Vị Vương gia kia lúc đó hỏi ta câu đó, ta nhất thời không biết trả lời hắn thế nào, nên ấp úng hồi lâu.
Hắn dường như có chuyện gấp phải làm, liền tiện tay cởi áo choàng hạc trên người, ném cho ta, sau đó phi ngựa rời đi.
Ta sờ chiếc áo choàng vẫn còn hơi ấm của hắn ngẩn người một lát, mới mở ra quấn vào người.
Trên đường đi, vẫn đội gió dầm mưa, nhưng lại ấm áp hơn nhiều, lòng cũng dường như không còn lạnh lẽo nữa.
Tạ Chỉ Hành vẫn đứng ở cửa, đứng ngược sáng, ta không nhìn rõ sắc mặt hắn, chỉ cảm thấy, dường như tâm trạng hắn không tốt lắm.
Ta hỏi hắn sao vậy.
Hắn nhìn thoáng qua chiếc áo choàng kia, hỏi ta trên người sao lại có quần áo của nam tử, có phải đã xảy ra chuyện gì không.
Ta nghĩ đến những lời nghe được khi về nhà, miễn cưỡng nói một câu “Không có gì.”
Nhưng hắn lại không biết nghĩ đến điều gì, sắc mặt không tốt, quay người rời đi.
Không lâu sau, quả nhiên ta nhận được văn thư cha ta muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với ta.
Nhìn nét chữ này, vẫn là do tiên sinh dạy học duy nhất trong làng viết.
Ta lau nước mắt nơi khóe mắt, ném thư sang một bên, thản nhiên tiếp tục bận rộn.
Sau ngày đó, ta vẫn luôn không thấy Tạ Chỉ Hành.
Cho đến sau khi vào xuân, hắn gõ cửa phòng ta.
Lúc đó đang là đêm khuya, ta vẫn đang trong phòng xem sổ sách, mở cửa thấy hắn, hỏi: “Thế tử đêm khuya đến thăm, có chuyện gì quan trọng sao?”
Hắn nhìn ta nói: “Không có chuyện quan trọng thì không thể đến tìm nàng sao?”
Ta thấy hắn có chút kỳ quái, liền nói: “Thế tử hôm nay sao vậy, là gặp phải chuyện gì sao?”
Trên mặt hắn dường như thoáng qua một tia cô đơn, nói: “A Nguyễn quên rồi sao, kì thi mùa xuân sắp đến, nàng không có gì muốn nói với ta sao?”
Ta thầm nghĩ mình hoa mắt rồi, với tài năng của hắn, đề tên bảng vàng đã là chuyện sớm muộn, như thế liền có thể lấy đó làm sính lễ để cưới người trong lòng về nhà, có gì mà cô đơn chứ?