Edit + Beta: Khiết Phan
Trương Tiểu Phúc thay quần áo xong bèn xuống lầu tìm Chu Tư Niên, thấy cậu đang phụ nhóm lửa dưới bếp. Những người khác cũng đang bận rồn, người làm gà, kẻ làm cá, người nhặt rau.
“Ba để con phụ với.” Đảo mắt một vòng, cô lấy chiếc ghế mũ nhỏ mang ra cửa ngồi cạnh cha Chu. Cha Chu cuống quít xua tay: “Đừng, đừng, con ngồi một bên là được rồi.”
“Không có gì đâu ba!” Trương Tiểu Phúc cười tươi rói, học theo động tác của cha Chu. Ông còn muốn khuyên, vừa ngẩn đầu lên lại thấy... Bởi vì cô ngồi xổm người xuống nên đã ép bộ ngực lại tạo ra rãnh sâu hút.
Cha Chu ngượng đến đỏ mặt, cuống quít ngẩng đầu: “Tiểu... Tiểu Phúc… Con đừng làm nữa.”
Trương Tiểu Phúc chớp chớp mắt, làm bộ như chưa thấy ông đang quẫn bách: “Ba chê con làm không tốt hả?”
Cha Chu lắc đầu: “Không phải, chỉ sợ lấm bẩn tay con thôi.”
Ngón tay cô thon dài, vừa trắng vừa mềm như thân cây hành lá, dính bùn đất nhiều sẽ khó coi. Cô là kim chi ngọc diệp, không thể giống mấy cô gái chốn thôn quê.
Trương Tiểu Phúc nhìn lại đôi tay của mình, mềm mại cười hỏi: “Ba tốt nhất! Ba thấy tay con đẹp ư?”
Cha Chu gật đầu theo bản năng.
Da thịt cô mịn màng, so với đôi tay thô ráp của cha Chu, quả thật đẹp hơn gấp nhiều lần. Ánh mắt Trương Tiểu Phúc chợt lóe, cầm bàn tay cha Chu, khẽ vuốt ve lên phần da thô ráp: “Trên tay ba đầy vết chai sần, ngày thường ba làm việc vất vả lắm đúng không?”
Biết rõ rằng con dâu tương lai có lòng tốt, nhưng khi lòng bàn tay bị cô vô ý mơn trớn, cha Chu chỉ cảm thấy một dòng điện xẹt qua, mặt già nóng lên, ông cuống quít rút về tay: “Không, không có gì, dân quê đều như vậy.”
“Ba yên tâm, về sau con và Tư Niên sẽ hiếu thuận với ba.” Trương Tiểu Phúc cúi đầu cười, quyến rũ người đàn ông thật thà thế này... Cô hơn cảm thấy mình có chút tội lỗi.
Cha Chu cúi đầu, giống như cậu bé phạm lỗi, không dám nhìn cô, nên không phát hiện sự biến hóa trong mắt cô. Nghe lời cô nói, trong lòng ông thật sự cảm động, gật đầu.
Trương Tiểu Phúc quan sát khắp người cha Chu. Hiện tại ông mới năm mưới sáu tuổi, vóc người trung bình. Ngũ quan mỗi người nhà này đều tốt, chắc khi trẻ rất cuốn hút nên cưới được cô gái xinh nhất thôn. Chỉ tiếc vì hằng năm lao động dưới nắng gắt nên làm da ngăm đen.
Ánh mắt cô dừng lại tại phần hạ bộ, ngăn không được cảm giác chờ mong… Dáng người thế này, còn sinh năm người con trai, nói vậy “vật kia” chắc chắn không khiến cô thất vọng!
Mấy người đàn ông luống ca luống cuống hai tiếng đồng hồ mới chuẩn bị xong bữa cơm trưa. Trương Tiểu Phúc nhìn đồ ăn toàn thịt trên bàn cũng sợ ngây người. Chu Tư Niên cười nói: “Tiểu Phúc, chắc làm em đói bụng rồi, nhanh ăn đi.”
Trương Tiểu Phúc nhìn cậu: “Tuy rằng em theo chủ nghĩa ăn thịt, nhưng nhiều thịt thế này, anh tính nuôi em thành heo sao?”
Chu Tư Niên nói: “Anh nào dám. Đây là do ba sợ chiêu đãi không chu toàn, nên mới…”
Trương Tiểu Phúc nhìn về phía cha Chu, cười nói: “Ba, về sau đừng xem con là khách. Chờ con tốt nghiệp xong, con và anh Tư Niên sẽ kết hôn. Người một nhà không nên phô trương lãng phí như thế.”
Nghe lời cô nói xong, cả nhà đều kinh ngạc, Chu Tư Niên ngây người.
“Tiểu Phúc, em, em nói thật?” Chu Tư Niên kích động nắm lấy tay cô, không thể tin được.
“Nếu không sao em lại theo anh về nhà ăn Tết chứ, anh ngốc quá đi!” Trương Tiểu Phúc đấm nhẹ lên cánh tay cậu, dỗi nói: “Hay là anh chỉ muốn chơi đùa em, không muốn cùng em kết hôn?”
“Tất nhiên không phải!” Cậu chỉ cảm thấy hạnh phúc đến quá đột ngột. Khi cô chủ động nói muốn cùng cậu về nhà, trong lòng cậu đã xuất hiện một ít vọng tưởng, nhưng nhiều nhất cậu cũng chỉ cho là, cô tò mò, tựa như đại đa số người thành phố, họ luôn tò mò cuộc sống nhà nông. Chờ đến khi thật sự đặt chân đến, cảm giác mới mẻ sẽ biến mất, những điều ảo tưởng chờ mong sẽ biến thành thất vọng.
Vậy nên cậu chưa từng dám hy vọng chuyện cô sẽ cùng cậu đi đến cuối con đường. Cô là thiên nga, anh chỉ là con cóc ghẻ, làm sao dám có ý nghĩ “ăn thịt thiên nga”. Cho đến khi biết cô chủ động theo đuổi chính, Chu Tư Niên vẫn ngăn không được mà động tâm.
“Ba, sao ba không nói lười nào hết vậy?” Chu Tư Niên thấy cha Chu chỉ cau mày, nhịn không được hỏi. Cha Chu nâng mí mắt, nhìn thẳng vào mắt Trương Tiểu Phúc, thở dài: “Tiểu Phúc là cô gái tốt, nhưng nhà ta… Làm sao dám trèo cao.”
Vốn cho rằng Tiểu Phúc sẽ ghét bỏ, không ngờ cô chẳng những không chê, mà còn chủ động đề nghị hôn sự, điều này làm ông vô cũng ngạc nhiên, nhưng trên hết là vô cùng cảm động, càng thêm sự áy náy, ngẩng đầu nhìn lên xà nhà.
Cô gái thời bây giờ, khi kết hôn, vừa muốn xe lại muốn nhà. Các cô gái điều không nói, thế chẳng lẽ nhà ông không chuẩn bị gì sao? Bốn người con trai còn lại đến giờ này vẫn chưa có vợ không phải vì các cô gái không muốn gả đến chốn “thôn sơn cùng cốc” này hay sao? Thôn nữ trong vùng này ai không muốn được gả ra ngoài?
Chu Tư Niên ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, tuy là kiên cố nhưng lại cũ nát, nhìn lại bạn gái như hoa như ngọc bên cạnh, trong lòng chua sót.
Thấy sắc mặt cậu ảm đạm, Chu Quý nhìn vào mắt Trương Tiểu Phúc, thấy gương mặt trái xoan của cô hiện vẻ lo lắng, trong lòng anh chợt có loại cảm xúc mãnh liệt muốn giữ cô lại, bởi vậy anh bật thốt lên: “Ba, em trai, mọi người đừng lo lắng chuyện nhà cửa phòng ốc. Con làm công tích góp được vài trăm ngàn(*), con sẽ lấy ra hết sửa chữa lại nhà cửa, hai em chắc chắn sẽ có phòng tân hôn.”
(*) 100.000 nhân dân tệ tương đương 334.000.000 đồng.
Cha Chu nghe được kinh ngạc: “Thằng tư, tiền kia con để dành cưới vợ mà, sao lấy dùng được?”
Chu Tư Niên cũng nhíu mày nói: “Anh tư, sao em có thể dùng tiền của anh chứ?” Bốn ông anh đã chu cấp tiền ăn học cho cậu đến khi học đại học, cậu đã nợ họ quá nhiều rồi, còn mặt mũi nào mà nhận nữa chứ! Cậu sẽ thương lượng lại với Tiểu Phúc, hy vọng vài năm nữa hãy tính đến chuyện hôn sự sau.
“Ba, hiện tại con cũng ba mươi tư rồi, còn cô gái nào muốn gả cho con nữa, giữ chút tiền đó có ý gì? Giờ có cô gái tốt như Tiểu Phúc xuất hiện, không lẻ ba muốn thằng út cô đơn lẻ bóng giống tụi con?” Chu Quý nhìn vào mắt Trương Tiểu Phúc, phát hiện cô chỉ có chính mình. Đôi mắt mang theo ý cười, lại dường như phảng phất chút tình ý...
Trong lòng Chu Quý xuất hiện rung động khác thường, trong đầu liền nghĩ đến cơ thể lung linh không chút che đậy của cô, loại cảm giác muốn giữ cô lại càng mãnh liệt hơn. Anh cũng không biết mình đang chờ mong điều gì, chỉ là hy vọng cô đừng đi.
“Thằng tư nói phải. Ăn Tết xong chúng ta sẽ tu sửa nhà lại. Con cũng có phần dành dụm, lấy ra dùng hết. Không biết ý em dâu thế nào! Nếu em dâu muốn mua đất ở trấn trên cho tiện việc lưu thông đường xá, nếu em muốn ở lại đây, bọn anh sẽ tu sửa nhà này lại.” Anh cả Chu Siêu vẫn luôn trầm mặt đã mở miệng, anh cũng đã bốn mươi tuổi rồi, tuy tiền đó anh vất vả lắm mới để dành được, vốn định dùng để cưới vợ, nhưng đến bây giờ... Anh chuẩn bị tâm lý ế vợ sẵn rồi!
“Còn tôi nữa!” Anh ba Chu Cường không cam lòng lạc hậu: “Bọn con ở vậy cũng không sao, thằng út thì không được. Nó mà như tụi con thì nhà họ Chu tuyệt tự rồi!”
Anh hai Chu Dũng cười nói: “Ba, cứ như vậy đi. Còn thằng út nữa, em không cần nghĩ nhiều, tới lúc đó bọn anh sẽ ở lại nơi đây luôn. Bọn anh không hoàn toàn chỉ nghĩ cho hai đứa đâu.”