Cố Tuyết Trâm giống như cười nhạo:
“Chuyện này cũng rất khó nói, chị gái tốt kia
của con trước giờ là một dân nghèo, lỡ như
cô ta quen với cuộc sống mợ nhà giàu
không nỡ bỏ di thì phải làm sao?”
“Hừ, không phải đồ của cô ta sao cô ta
dám đòi chứ? Hơn nữa ba cũng sẽ không
cho phép cô ta lấy đi đồ của con, của con thì
chính là của con. Con ngoan ngoãn ở bên
nước ngoài đi, một năm sau chính thức trở
về, lúc đó hết thảy mọi thứ vẫn sẽ giống như
lúc con đi.”
Cố Hải Sâm dịu dàng an ủi cô ta, giọng
điệu hoàn toàn khác với lúc ông ta nói
chuyện cùng Cố Tuyết Trinh.
Cố Tuyết Trâm ở đầu dây bên kia nghe
vậy thì thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt. Có
đừng để bà chị gái kia mang thai, Phong
Diệp Chương vội vã về nước như vậy cũng
bởi vì ông cụ hối sinh con gấp quá, con cũng
không hy vọng sau khi con về lại lòi ra thêm
một đứa con ghẻ.”
“Con yên tâm đi, ba cam đoan với con
chắc chắn sẽ không!”
Cố Hải Sâm đang an ủi cô ta, thấy Cố
Tuyết Trinh đi từ bên ngoài vào, ông ta vội
vàng nói: “Được rồi, ba cúp máy trước đây.
Con ở nước ngoài phải chăm sóc bản thân
cho thật tốt.”
Ông ta nói xong, cúp điện thoại quay
người lạnh nhạt nói với Cố Tuyết Trinh: “Ngồi
đi!”
Cố Tuyết Trinh nhìn thấy thái độ trở mặt
của Cố Hải Sâm trong lòng cảm thấy mỉa
mai.
Cô không ngÏĩ ra, tại sao là chị em sinh
đôi mà lại có sự đối xử khác nhau đến vậy.
Có điều cô vẫn giả vờ thoải mái kéo ghế
ngồi xuống, giọng điệu lạnh lùng: “Ông tìm
tôi tới có chuyện gì?”
Dáng vẻ như vậy cũng có chút giống với
Cố Tuyết Trâm, chỉ là ánh mắt lại không
giống.
Ánh mắt Cố Hải Sâm lóe lên, vẻ mặt
không hề thay đổi, ông ta đẩy vỉ thuốc màu
trắng đến trước mặt cô.
Rõ ràng là khuôn mặt giống nhau, nhưng
sự đối xử lại khác biệt đến thế.
Cố Tuyết Trinh trong lòng cười khổ, hỏi:
“Đây là cái gì?”
“Phong Diệp Chương trở về rồi, đàn ông
mà, khó tránh khỏi sẽ có đòi hỏi về nhu cầu
sinh lý. Nhớ kỹ phải uống thuốc đúng giờ,
nếu cô dám tự ý mang thai thì cô và mẹ cô
ai cũng đừng mong sống dễ chịu!”
Giọng nói của Cố Hải Sâm lộ ra vẻ rét
lạnh, giống như người trước mặt không phải
là con gái của ông ta mà chỉ là công cụ
không có linh hồn.
Cố Tuyết Trinh cười mỉa mai: “Thật không
ngờ ngay cả chuyện này mà ông cũng nghĩ
được.”
“Đây là thuốc nhập từ nước ngoài, có thể
giúp cô tránh thai được nửa năm.”
Cố Hải Sâm không để ý tới vẻ mỉa mai
trong lời nói của Cố Tuyết Trinh, tiếp tục nói:
“Con rể tốt kia của tôi đã trở về, tôi làm ba
vợ cũng là lúc nên gặp mặt cậu ta rồi. Lát
nữa khi cô trở về nhà họ Phong tôi sẽ đi
cùng với cô. Chắc là cô biết nên làm thế nào
rồi chứ?”
Cố Tuyết Trinh nhíu mày, Cố Hải Sâm
cũng thật là thiên vị.
Vì Cố Tuyết Trâm mà ông ta lôi kéo cô vào
vụ này còn chưa tính, giờ vẫn muốn làm
người ba vợ tốt nữa sao?
Hay là không yên tâm về cô?
Lúc này tại văn phòng tổng giám đốc của
tập đoàn Phong thị.
Phong Diệp Chương ngồi ở sau bàn làm
việc, vùi đầu xử lý xấp giấy tờ đang chất
đống trên bàn.
Hứa Khiêm đi từ bên ngoài vào nhìn thấy
hình ảnh này, quan tấm nhắc nhở: “Tổng
giám đốc, anh vừa mới khỏe lại, sao không
nghỉ ngơi trước đã? Mớ giấy tờ này cũng
không gấp lắm, xử lý chậm một chút cũng
không sao.”
“Sức khỏe tôi không có gì đáng ngại,
không cần phải nghỉ ngơi.”
Phong Diệp Chương đáp mà không ngẩng
đầu lên.
Hứa Khiêm cảm thấy bất lực.
Phong Diệp Chương không hổ là một
người nổi tiếng cuồng công việc, anh không
có lấy một ngày rảnh rỗi.
May nhờ bà Phong năm lần bảy lượt dặn
dò nhất định bảo anh nghỉ ngơi thật tốt.
Phong Diệp Chương quả thật đã khỏe rồi.
Tuy rằng bệnh của anh thỉnh thoảng phát
tác rất nghiêm trọng, nhưng lần này lại
không để lại di chứng gì.
Mà chuyện này, có khả năng là liên quan
đến Cố Tuyết Trâm!
Anh nhớ, trong lúc hoảng hốt, cuống
cuồng, anh theo bản năng tóm chặt lấy “vật’
gần nhất, khi dựa vào người Cố Tuyết Trâm,
anh cảm nhận được sự an yên trước nay
chưa từng có.
Cảm giác đó làm Phong Diệp Chương cảm
thấy có phần không tin nổi.
Là trùng hợp sao?
Cố Tuyết Trâm sao có thể có được khả
năng này?
Nhưng lỡ đúng như vậy thì sao?
Phong Diệp Chương suy nghĩ, dự định
đêm nay trở về sẽ thử thăm dò một lần nữa!
Tám giờ tối, Cố Tuyết Trinh ở nhà, vừa tắm
xong thì có người gõ cửa.
Cô nghi hoặc, mở cửa ra thì thấy Phong
Diệp Chương đang đứng ở bên ngoài.
Hình như anh vừa mới về, áo khoác vest
vắt ngang khuỷu tay, cà vạt kéo lỏng, cổ áo
đã cởi hết hai nút, lộ ra cổ họng và xương
quai xanh gợi cảm. Áo sơ mi trắng ôm lấy
vóc người cân đối, quần tây màu đen tôn lên
đôi chân dài thẳng tắp, nhìn anh ngập tràn
cảm giác thanh thoát.
Cố Tuyết Trinh không khỏi ngẩn người, cô
kinh ngạc hỏi: “Anh về rồi.”
Phong Diệp Chương ‘Ừ’ một tiếng, vẫn
nhìn cô.
Cố Tuyết Trinh mới vừa tắm xong, tóc còn
ướt, trên người mặc áo ngủ kín đáo, chỉ là
vẫn nhìn thấy được làn da trắng sứ lấp ló,
trên người có mùi thơm sau khi tắm xong,
mùi thơm ấy vờn quanh mũi, len vào hơi thở
của Phong Diệp Chương.
Anh không khỏi hoảng hốt, trong đầu hiện
lên hình ảnh đêm anh vừa về nước…
Một đêm triển miên, có hương thơm làm
bạn, khiến anh lưu luyến quên cả lối về.
Ánh mắt của Phong Diệp Chương trở nên
sâu thẳm, anh trở tay đóng cửa phòng lại,
sau đó đột nhiên ôm eo Cố Tuyết Trinh, đẩy
cô sát vào tường.
Cố Tuyết Trinh nhất thời không đề phòng,
bị dọa hết hồn, lúc cô phản ứng lại thì đã bị
anh ép sát vào tường rồi.
Lúc này ngay trước mặt cô là vòm ngực
rộng cùng hơi thở ấm áp, đôi mắt đen láy
của anh.
“Anh… anh muốn làm gì?”
Cố Tuyết Trinh sốt ruột nhìn thẳng vào
anh, gần như nín thở.
Phong Diệp Chương không nói gì, chỉ yên
lặng cảm nhận xúc cảm mềm mại từ lòng
bàn tay truyền tới, dường như không có cái
gọi là cảm giác yên ổn kia.
Chẳng lẽ phải tắt đèn mới cảm nhận được
sao?
Phong Diệp Chương hơi nhíu mày, hình
như đang do dự.
Cố Tuyết Trinh thấy anh chậm chạp không
có hành động gì, tim cũng sắp nhảy ra ngoài
rồi.
Đêm không kịp đề phòng kia vẫn còn
khắc sâu trong đầu cô, bây giờ lại như thế
này, rốt cuộc anh muốn làm gì?
Chẳng lẽ…
Lúc cô còn đang suy nghĩ miên man thì
đèn trong phòng bỗng vụt tắt.
Căn phòng tối om, làm Cố Tuyết Trinh giật
mình, cảnh tượng đầu tiên cô nghĩ tới chính
là tình trạng lúc anh phát bệnh đêm qua.
“Này…”
Cô vội vàng muốn gì đó, nhưng bỗng
nhiên bị anh ôm chầm lấy.
Hơi thở của Phong Diệp Chương lại bắt
đầu dồn dập, Cố Tuyết Trinh sợ đến nỗi tim
suýt chút nữa ngừng đập: “Phong Diệp
Chương, anh không sao chứ?”
Phong Diệp Chương không lên tiếng,
nhưng ý thức vẫn rất tỉnh táo.
Bóng tối trước mắt khiến cả người anh
như bị đặt vào vòng xoáy nước đen kịt.
Cái vòng xoáy nước này giống như con
quái vật đang há cái mồm khổng lồ ra, muốn
nuốt chửng anh.
Nhưng mà bên tai anh lại vang lên tiếng
gọi quan tâm, hoảng hốt của người phụ nữ,
nghe sao mà rõ ràng đến thế, nhiệt độ ấm
áp từ cô truyền sang anh.
“Tách!”
Lúc này đèn trong phòng lại sáng lên.
Cố Tuyết Trinh vội vã cuống cuồng kéo
Phong Diệp Chương ra, chỉ lo anh xảy ra
chuyện: “Phong Diệp Chương, anh có khỏe
không? Anh đừng dọa em!”