CHƯƠNG 31: VẬY MÀ LẠI DÁM TRÊU
CHỌC ÔNG TA NHƯ THẾ
Hôm sau, ba giờ chiều tại quán cà phê Wing
đối diện với tập đoàn Phong thị, Cố Hải Sâm
đã đến từ lâu, ông ta chọn một cái bàn gần
cửa sổ ngồi xuống.
Cố Hải Sâm thấy hai người ông ta chờ vẫn
chưa đến nên dứt khoát lấy điện thoại ra gọi
cho cho Cố Tuyết Trâm, nói cho cô ta biết
tình hình gần đây.
Cố Tuyết Trâm ở đầu bên kia điện thoại im
lặng một hồi mới nói: “Ba à, chúng ta làm
như vậy có thích hợp không? Cố Tuyết Trinh
biết thiết kế còn con hoàn toàn không biết.
Sau khi con trở về lỡ như bị lộ thì sao?”
Vừa nghĩ tới người chị kia sẽ thay thế mình
hưởng phúc một thời gian nữa ở nhà họ
Phong thì Cố Tuyết Trâm cảm thấy rất khó
chịu.
Cố Hải Sâm nghe cô ta nói vậy chỉ mỉm
cười: “Chuyện này có sao đâu. Một năm sau
con quay về chúng ta vẫn có thể uy hiếp cô
ta mà. Đến lúc đó cứ bắt cô ta ở phía sau
sáng tạo, thì mấy thiết kế kia còn không phải
đều là của con sao?”
Không cần làm gì cả cũng có người làm
miễn phí cho, lại còn được cả danh và lợi.
Quan trọng nhất là không ai biết mà còn
được công nhận. Chuyện này vô cùng có lợi.
Cố Tuyết Trâm mỉm cười, khôn khéo nói:
“Vẫn là ba suy nghĩ chu đáo.”
Hai người đang nói chuyện thì Cố Hải Sâm
thấy Phong Diệp Chương và Cố Tuyết Trinh
từ ngoài đi vào.
“Hân à, ba cúp máy trước đây, bọn họ đến
rồi!”
“Được rồi, chúc ba thành công! Ừm,
moazz… Bye…”
Cố Hải Sâm cúp điện thoại, ông ta đã nhìn
thấy hai người từ xa.
Qua cửa kính, chàng trai trẻ với khuôn
mặt tuấn tú, làn da trắng trẻo, đôi mắt sáng
toát ra sự lạnh lùng như thể anh chẳng để
tâm bất cứ chuyện gì.
Đúng là tuổi trẻ hừng hực sức sống.
Cố Hải Sâm đắc ý vì bản thân có một cặp
mắt tỉnh tường, lựa chọn được cho con gái
một người con rể có tiểm lực như thế.
Bây giờ ở bên ngoài ai cũng nói ông ta là
ba vợ của thái tử Thịnh Kinh nên có ai mà
không nhún nhường trước ông ta.
Tầm mắt của ông ta lại lướt qua Cố Tuyết
Trinh đang mặc một chiếc váy ngắn màu
đen phối với áo vest màu xám, xách theo
chiếc xắc tay đơn giản, trông nhu mì, đoan
trang.
Cố Hải Sâm không khỏi tưởng tượng Cố
Tuyết Trinh thành Cố Tuyết Trâm.
Hai người một trước một sau, cách nhau
không xa.
Người đàn ông vóc người cao ráo, giống
như báo săn chậm rãi bước tới, phảng phấ
như đế vương đang săn mồi, phong thái
hoàn toàn không thua kém Cố Hải Sâm đã
lăn lộn trên thương trường ba mươi mấy
năm.
~
Cố Hải Sâm mỉm cười khen ngợi, nụ cười
rất rạng rỡ, sau đó vẫy tay với bọn họ, ông ta
lại còn bước lên trước vài bước giống như
mình chỉ là một vị bề trên dễ gần.
“Hai con đến rồi?”
Cố Hải Sâm vô cùng khách sáo chào hỏi
Phong Diệp Chương, còn tiện thể thân thiết
xoa đầu Cố Tuyết Trinh, làm ra vẻ cha con
thân thiết nói: “Con nhóc này, lâu rồi không
thấy đến thăm ba.”
Bị ông ta ấn vào vai diễn cảnh cha hiền
con thảo nên Cố Tuyết Trinh cảm thấy rất
mất tự nhiên, nhịn không được nhìn lướt qua
Phong Diệp Chương.
Cô chỉ thấy anh khẽ gật đầu với Cố Hải
Sâm, Phong Diệp Chương có gặp Cố Hải
Sâm mấy lần nhưng cũng không thân thiết
lắm.
Hôm nay có thể xem như là lần gặp mặt
chính thức đầu tiên.
Phong Diệp Chương ngồi xuống đối diện
với Cố Hải Sâm, đôi mắt sáng rực như chim
ưng toát ra vẻ lạnh lùng, anh nói thẳng:
“Nghe nói ba vợ muốn góp cổ phần vào
công ty của tôi?”
Bị anh hỏi thẳng như thế, sắc mặt của Cố
Hải Sâm hơi khựng lại.
Rõ ràng ông ta không ngờ Phong Diệp
Chương lại chẳng nể mặt chút nào.
Nhưng Cố Hải Sâm cũng chẳng chùn
chân, giọng nói của ông ta rất tao nhã, trầm
ổn: “Không sai, ba rất xem trọng triển vọng
phát triển của công ty kia. Đương nhiên còn
có năng lực của Tuyết Trâm nữa, có con bé
thì với tài năng thiết kế xuất sắc của nó,
công ty mới chắc chắn có thể phát triển cực
kỳ tốt.”
Cố Tuyết Trinh nhíu mày, cô rất không
thích dáng vẻ của Cố Hải Sâm khi thổi
phồng cô. Thậm chí, cô còn hơi gai mắt vì
chẳng khác nào một tên hề đang làm trò.
Quả nhiên bởi vì câu nói này của Cố Hải
Sâm mà Phong Diệp Chương mới hờ hững
nhìn Cố Tuyết Trinh: “Ba vợ nói đùa rồi, then
chốt cho sự tồn vong của công ty nằm ở sự
vận hành của cả tập thể, chỉ một người
không thể ảnh hưởng đến sự phát triển của
công ty được.”
“Đó là đương nhiên, có điều bản lĩnh của
Tuyết Trâm đã được diễn đàn Milan công
nhận đủ đế thấy con bé có tài năng thật sự.”
Cố Hải Sâm tiếp tục nói, ông ta muốn
tranh thủ thêm lợi thế.
Phong Diệp Chương hơi híp mắt, cả người
toát ra cảm giác nguy hiểm còn giọng nói thì
càng lạnh lẽo hơn: “Ba vợ mở công ty lâu
như vậy tin rằng cũng hiểu rõ những điều tôi
nói. Đương nhiên tôi không thể phủ nhận
năng lực của Tuyết Trâm, công ty tuy rất cần
nhân tài nhưng cũng không phải không có
cô ấy thì không được.”
Cố Tuyết Trinh hơi hồi hộp.
Cố Hải Sâm muốn dùng cô để uy hiếp
Phong Diệp Chương, đúng là nằm mơ.
Bây giờ chắc chắn Phong Diệp Chương
cũng cảm thấy cô là tiểu nhân tối mắt vì lợi.
Cô làm gì có mặt mũi mà đi đến làm việc ở
Phong thị nữa?
Bàn tay đặt bên hông của Cố Tuyết Trinh
không biết từ lúc nào đã siết chặt thành nắm
đấm, cô mím môi mặc kệ hai người đàn ông
trước mặt xem cô như một quân cờ tranh
đấu.
Gương mặt tuấn tú mang theo nụ cười mỉa
mai ấy khiến Cố Hải Sâm biến sắc, gương
mặt vốn dĩ đang cười tít mắt của ông ta cũng
sa sầm theo: “Lời này của cậu là có ý gì?”
Ông ta không dám tin Phong Diệp
Chương lại từ chối ông ta thẳng thừng như
thể.
Chàng trai trẻ ngồi đối diện vẫn giữ
nguyên bộ dạng mỉa mai, ngạo nghễ nhìn
ông ta.
Sự từ chối khéo léo nhưng thẳng thắn này
lập tức khiến Cố Hải Sâm tiến thoái lưỡng
nan.
Tốt xấu gì ông ta cũng là một nhân vật có
tiếng ở Kinh Đô, có thể để mắt đến công ty
mới của Phong Diệp Chương cũng là nể mặt
cậu ta lắm rồi.
Không ngờ một hậu bối mà lại dám bỡn
cợt ông ta.
Cố Hải Sâm có phần thẹn quá thành giận,
cặp mắt tức giận nhìn chằm chằm Phong
Diệp Chương.
Nhưng Phong Diệp Chương lại hờ hững
phì cười ra tiếng, ngón tay đặt trên bàn gõ
vài cái rồi nói với Cố Hải Sâm: “Một năm nay,
lợi ích mà tập đoàn Phong thị cho Cố thị
cũng không ít, ba vợ vẫn nên làm tốt mấy
hạng mục trong tay trước đi rồi hãy bàn đến
những cái khác.”
Cố Hải Sâm bỗng đứng bật dậy, sắc mặt
tái mét. Ông ta không ngờ Phong Diệp
Chương lại nghỉ ngờ năng lực của ông ta.
Làm tốt những hạng mục trong tay trước
là ý gì?
Cho dù ba của cậu ta là Phong Túc cũng
chưa chắc dám không nể mặt ông ta.