CHƯƠNG 30: TÔI HIỂU LẦM EM SAO
Phong Diệp Chương lập tức trầm mặt xuống,
trong đôi mắt hiện lên sự lạnh lẽo, sắc bén
nhìn thẳng Cố Tuyết Trinh.
“Góp cổ phần?”
“Đúng vậy, ba em hy vọng được góp cổ
phần vào công ty này.”
Cố Tuyết Trinh đành phải kiên trì đến
cùng, nơm nớp lo sợ nói, trong lòng thầm
trách Cố Hải Sâm vì sao lại bắt cô làm
chuyện này.
Chân mày Phong Diệp Chương lập tức
nhướng lên một cách mỉa mai, anh ném
mạnh quần áo lên giường.
“Ông ta muốn góp bao nhiêu?”
Phong Diệp Chương cũng hiểu được phần
nào về Cố Hải Sâm, ông ta nổi tiếng là khôn
khéo tính toán.
Cố Tuyết Trâm là con gái ông ta, thì làm
Sao có thể tốt đẹp hơn được.
“30%”
Cố Tuyết Trinh lắp bắp nói, con số này
giống như dính chặt trên lưỡi của cô.
Sau khi cô nói xong lại cảm thấy có vẻ hơi
cao quá.
Dù gì Phong Diệp Chương đã gần như
hoàn thành hết các khâu thành lập công ty
rồi, Cố Hải Sâm làm như vậy chính là ngồi
mát ăn bát vàng.
Cố Tuyết Trinh lén đánh giá Phong Diệp
Chương, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của anh
giống như kết một tầng băng mỏng, trong
sự lạnh lùng còn có cả sự xa cách khiến cô
không khỏi có chút đau lòng.
Lời vừa nói ra nhưng cô cũng không biết
mình đang nói gì nữa, chỉ có thể ngây ngốc,
đờ người ra nhìn chằm chằm xuống mũi
chân.
“Nếu tôi không đồng ý, có phải em sẽ
không làm nhà thiết kế đúng không?”
Phong Diệp Chương nhìn thẳng vào cô,
như muốn nhìn thấu cô vậy.
Không thể phủ nhận một điều rằng, mấy
ngày nay anh thật sự rất tán thưởng Cố
Tuyết Trinh, đặc biệt là thiên phú thiết kế
của cô, hơn nữa cô còn có những cách nhìn
rất độc đáo ở phương diện này.
Hai người cũng trò chuyện rất vui vẻ,
thậm chí anh còn chủ động mời cô làm nhà
thiết kế.
Phong Diệp Chương thầm cười khẩy trong
lòng, bảo sao tự nhiên cô đồng ý làm nhà
thiết kế, thì ra là muốn lấy đó là cái cớ để có
được cổ phần.
Phong Diệp Chương không ngờ anh cũng
có lúc nhìn lầm người, bị phụ nữ bỡn cợt
xoay như chong chóng, thật là buồn cười.
Quả nhiên Cố Tuyết Trâm giống như trong
tài liệu điều tra, không đơn giản như tưởng
tượng của anh.
Ngụy trang bản chất, hiện tại lại bắt đầu
tính toán.
Mặc dù Phong Diệp Chương đã thay đổi
suy nghĩ, nhưng ánh mắt nhìn Cố Tuyết
Trinh vẫn đầy thất vọng.
Gả cho anh là vì lợi ích, bây giờ muốn đầu
tư vào công ty của anh cũng là vì vậy.
“Không phải, anh đừng hiểu lầm.”
Cố Tuyết Trinh nghe anh nói liền sửng sốt,
vội vàng lắc đầu phủ nhận.
Đây không phải là ý của cô, cô cũng muốn
nghĩ cách vẹn cả đôi đường.
Nhưng Cố Hải Sâm lại lấy tính mạng của
mẹ để uy hiếp cô, cô có thể làm gì bây giờ?
Vành mắt Cố Tuyết Trinh hồng hồng lên,
nhìn Phong Diệp Chương muốn giải thích
nhưng lại không biết nói từ đâu.
“Tôi thật sự hiểu lầm em sao?” Phong
Diệp Chương lạnh lùng cười, ánh mắt kia
khiến cô không có chỗ trốn.
Cố Tuyết Trinh bị lời anh nói làm cho
nghẹn họng, lập tức khựng lại.
Rõ ràng không phải như vậy, nhưng hiện
tại mọi thứ đều thay đổi, mọi chuyện đều rối
tung rối mù hết rồi.
Đầu óc cô hơi rối không thể suy nghĩ nữa
nên chỉ có thể nhìn Phong Diệp Chương
muốn nói lại thôi.
“Em không cần giải thích nữa.”
Phong Diệp Chương nói sang chuyện
khác: “Nhưng chuyện làm ăn không nên do
em bàn bạc. Nếu ba vợ muốn góp cổ phần
thì kêu ông ta đến nói chuyện với tôi.”
Giọng anh lạnh thấu xương, nhưng… như
vậy tức là đồng ý sao?
Cố Tuyết Trinh cũng không chắc cho lắm,
cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh nhưng chỉ
thấy Phong Diệp Chương thu dọn đồ của
mình đi qua phòng cho khách ở bên cạnh.
Trong căn phòng rộng lớn lập tức chỉ còn
lại một mình cô, bình thường không thấy gì
nhưng hiện tại trông vô cùng trống vắng.
Một cơn gió lạnh thổi tới, lạnh đến mức
khiến Cố Tuyết Trinh run lên.
Cô xoay người nhìn ban công thì thấy cửa
sổ chưa được đóng, vẫn còn hở ra một chút.
Sau khi đóng cửa sổ Cố Tuyết Trinh quay
về phòng, đợi một lúc vẫn không thấy Phong
Diệp Chương quay về ngủ.
Cố Tuyết Trinh đành gượng cười, quả
nhiên lần này anh hoàn toàn ghét bỏ cô rồi?
Nhưng giống như anh nói, cô thật sự
không cần giải thích, cô là vì lợi ích, không
phải sao?
Sở dĩ cô đồng ý với Cố Hải Sâm đóng giả
Cố Tuyết Trâm chẳng phải cũng là vì muốn
mẹ được chữa bệnh hay sao?
Cố Tuyết Trinh không hề buồn ngủ nên
gọi điện thoại cho Cố Hải Sâm.
Đầu điện thoại bên kia mãi một lúc lâu mới
bắt máy, giọng Cố Hải Sâm lộ ra vẻ không
vui, hiển nhiên là đang ngủ nhưng lại bị đánh
thức.
“Hơn nửa đêm cô gọi làm gì? Tốt nhất là
có chuyện gì quan trọng.”
Giọng giận cá chém thớt truyền tới qua
điện thoại.
Cố Tuyết Trinh chán nản, vì chuyện góp
cổ phần của ông ta mà cô đắc tội với Phong
Diệp Chương nên tức giận nói: “Đương
nhiên là vì chuyện góp cổ phần của ông rồi,
hay là không muốn nữa? Tôi sẽ nói với Diệp
Chương.”
“Đừng!” Trong điện thoại truyền đến tiếng
sột soạt, hình như Cố Hải Sâm dậy rồi.
Ông ta vội vàng đi tới ban công, trong
điện thoại nghe thấy cả tiếng gió thổi: “Sao
rồi? Phong Diệp Chương đã đồng ý rồi à? Tôi
nói rồi, chỉ cần cô chịu nói với cậu ta thì cậu
ta chắc chắn sẽ đồng ý, vậy mà còn bắt tôi
đợi lâu như vậy. Đúng rồi, cậu ta có nói khi
nào thì ký hợp đồng chuyển nhượng cổ
phần hay không?”
Dĩ nhiên là ông ta cho rằng mình đã nắm
chắc cổ phần trong tay rồi nên giọng mới
hưng phấn khác thường như vậy.
Ông đúng là đồ mặt dày, Cố Tuyết Trinh
cười khẩy: “Đâu ra chuyện đơn giản như vậy
chứ? Nhưng anh ấy nói muốn gặp mặt ông.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hiển nhiên là không giống như trong dự
đoán của Cố Hải Sâm, nên giọng ông ta lạnh
đi: “Không lẽ cô đã nói điều gì không nên
nóï?”
“Sao có thể, không phải mẹ tôi đang ở
trong tay của ông sao?”
Cố Tuyết Trinh có chút khó chịu, nhưng
vẫn không hề giấu giếm thuật lại toàn bộ lời
nói của Phong Diệp Chương: “Anh ấy nói,
chuyện làm ăn thì ông phải là người nói
chuyện. Nếu ông muốn góp cổ phần thì trực
tiếp tìm anh ấy nói chuyện đi.”
“Về phần có được hay không thì phải dựa
vào chính ông rồi.” Nói đến đây, Cố Tuyết
Trinh đã có chút xả giận.
Bên kia im lặng một lúc lâu, Cố Tuyết Trinh
cho rằng ông ta muốn cúp máy thì nghe một
giọng nói điềm tĩnh: “Không sai, đúng là như
vậy. Vậy hẹn ngày mai, tôi chờ cậu ta ở quán
cà phê đối diện với tập đoàn Phong Thị.”
Không ngờ Cố Hải Sâm lại đồng ý, đúng là
ngoài dự đoán của Cố Tuyết Trinh.