CHƯƠNG 177: CÔ ẤY LÀ GIẢ
Phong Diệp Chương nghe nói như thế, ánh mắt lóe lên một tia nghi hoặc.
“Sao cậu biết được?”
“Dựa vào trực giác nghề nghiệp của tôi.”
Hàn Lịch híp mắt nói.
Trước đó cũng đã nói rồi, cậu ta là một bác sĩ tâm lý, làm một bác sĩ tâm lý có quyền uy ở nước ngoài.
Cũng chính vì vậy mà đã gặp được rất nhiều bệnh nhân, đã luyện được một đôi mắt tinh tường, nhìn người cực kỳ chuẩn xác.
“Mặc dù tôi với cô ấy vừa mới gặp nhau được một lần, hơn nữa cũng không nói chuyện với nhau nhiều. Nhưng mà phân tích từ câu chữ và cách nói chuyện của cô ấy, cô ấy là một người rất ân cần, điểm đó có thể nhìn thấy được từ việc cô ấy gắp thức ăn cho anh.”
Cậu ta nói đến đây, cố ý dừng lại nhìn về phía Phong Diệp Chương.
Phong Diệp Chương nhớ lại cảnh tượng lúc nãy trong phòng bao, lúc đó không cảm thấy có chuyện gì cả, lần này nghe cậu ta nói như vậy, như có điều suy nghĩ.
Bởi vì anh nghĩ đến cũng không chỉ là vừa rồi, còn có cảnh tượng bình thường ở chung với nhau.
Lúc này cẩn thận suy nghĩ lại, rất nhanh liền phát hiện được bình thường ở cùng với Cố Tuyết Trâm, người phụ nữ này luôn luôn ngoan ngoãn âm thầm làm những chuyện hay là lấy những thứ mà anh cần.
Hàn Lịch thấy anh như có điều suy nghĩ, lại tiếp tục nói: “Ngoài việc chu đáo ra, tôi còn nhớ được cô ấy chắc chắn rất quan tâm, hơn nữa còn là một cô gái có chính kiến riêng của mình.”
Phong Diệp Chương nhìn cậu ta, chậm rãi gật đầu: “Không tệ, quả thật là cô ấy rất có chính kiến, hơn nữa còn vượt qua cả tưởng tượng của tôi.”
Hàn Lịch nghe vậy, vỗ tay phát ra tiếng: “Cho nên tôi nói lời đồn hại chết người khác, trong lời đồn cô ấy tùy hứng, tính cách xảo trá điêu ngoa, nhưng mà bây giờ chúng ta hoàn toàn không thể nhìn thấy được những biểu hiện này ở trên người của cô ấy.”
Phong Diệp Chương nhíu mày, mặc dù trong lòng đã dần dần tin tưởng cậu ta, nhưng mà vẫn nhịn không được mà giải thích: “Nếu như cô ấy giả vờ thì sao?”
“Giả vờ à?”
Hàn Lịch híp mắt, chợt lắc đầu nói: “Một người cho dù có giả vờ như thế nào đi nữa thì tính tình như thế nào thì sẽ là như thế đó, cho dù có giả vờ giống đi nữa thì vẫn sẽ có lúc lộ tẩy ra thôi.”
Cậu ta nói xong thì nhìn về phía Phong Diệp Chương, hỏi: “Anh có phát hiện là cô ấy có chỗ nào đó khác thường không?”
Phong Diệp Chương chần chờ.
“Ngoại trừ không giống như lời đồn, những phát hiện khác đều không có gì cả.”
Hàn Lịch hiểu rõ.
“Cho nên không phải là cô ấy đang giả vờ, mà đây chính là con người thật của cô ấy.”
Anh ta nói như vậy, lại dường như nghĩ đến một chuyện gì đó thú vị, suy ngẫm nói: “Nói đến đây, tôi lại cảm thấy được một khí tức đặc biệt trên người của cô ấy.”
Phong Diệp Chương nghe vậy, không khỏi tò mò hỏi.
“Khí tức gì.”
Hàn Lịch nhìn anh cười nói: “Chính là lúc trước anh đã đề cập với tôi, có một loại cảm giác thần bí có thể khiến cho người ta bình tĩnh.”
Cậu ta xoa xoa cái cằm, tiếp tục nói: “Cho nên lúc bắt đầu, người mà anh hỏi tôi chính là cô ấy hả?”
Phong Diệp Chương gật đầu.
“Chính xác là cô ấy.”
Hàn Lịch gật đầu: “Nếu như vậy thì có thể hiểu rồi, tôi nghĩ đây cũng là lý do tại sao cô ấy có thể trấn an anh một cách kì diệu trong thời gian anh phát bệnh.”
Dăm ba câu của cậu ta liền nói toạc ra những vấn đề mà Phong Diệp Chương vẫn không hiểu nổi, có thể nói là ánh mắt lợi hại.
Cũng chính vì lần nào cậu ta cũng có thể thông qua biểu tượng, vừa nhìn liền thấy rõ được bản chất, Phong Diệp Chương mới tin tưởng cậu ta.
Phong Diệp Chương im lặng, không biết nên nói cái gì.
Bởi vì những lời mà Hàn Lịch nói anh đã biết từ lúc mới bắt đầu.
Hàn Lịch thấy anh không nói lời nào, cũng không để ý, ngược lại nhịn không được mà cảm thán một câu.
“Nói thật thì anh may mắn quá đó, người có loại khí tức này rất khó tìm được, vậy mà lại để cho anh phát hiện một người.”
Phong Diệp Chương nghe vậy, cũng cảm thấy là mình may mắn.
Kể từ khi phát “bệnh”, anh đã tự học tâm lý học mấy năm, chứ đừng nói chi là anh với Cố Tuyết Trinh sống chung với nhau lâu như vậy, anh cũng có thể nhìn thấy được trạng thái của bản thân ở trong mắt.
“Quả thật rất chính xác, tôi rất may mắn.”
Anh cười nhạt rồi nói, sau đó nhắc đến tình huống khi về nước.
“Kể từ khi ở cùng với cô ấy, số lần phát tác của tôi đã ít đi rất nhiều so với trước kia, hình như còn có chỗ đã được cải thiện.”
Hàn Lịch nghe thấy cái này thì liền lên tinh thần.
“Hả? Cải thiện như thế nào?”
Phong Diệp Chương nhìn cậu ta một chút, trầm giọng nói: “Cậu cũng biết đó, trước kia vừa hơi lờ mờ một chút thì tôi liền nhịn không được, đặc biệt là trời vừa mới tối, tôi căn bản không có cách nào đi ra ngoài. Nhưng sau khi về nước lại ở cùng với cô ấy, buổi tối đi ra ngoài chỉ cần có ánh sáng thì cơ bản cũng không có việc gì, về phần những nơi hơi tối, bây giờ cũng đã không có bao nhiêu ảnh hưởng đối với tôi.”
Hàn Lịch nghe vậy, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên.
“Nếu như theo anh nói, tình huống này của anh sẽ tự lành lại sớm thôi.”
Phong Diệp Chương bật cười lắc đầu.
“Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi đó!”
Hàn Lịch không hiểu mà nhìn anh: “Lời này có ý gì chứ?”
Phong Diệp Chương quét mắt nhìn cậu một cái, híp mắt nói: “Vốn dĩ ngay từ đầu tôi đã có suy nghĩ giống như cậu, tôi còn cho rằng nó sẽ tự lành, nhưng mà tôi đã thăm dò, trừ phi có cô ấy ở bên cạnh của tôi, nếu không thì trước kia như thế nào thì bây giờ vẫn như thế đó.”
Hàn Lịch nghe vậy, sắc mặt hơi biến đổi.
“Vậy là cô ấy có ảnh hưởng rất lớn đối với anh.”
Phong Diệp Chương gật đầu: “Chính xác.”
Anh nói hai chữ này với vẻ mặt nghiêm túc và khó đoán.
Hàn Lịch thấy thế, biết được trong lòng của anh ít nhiều gì cũng để ý tới.
Dù sao thì cậu ta cũng biết là người bạn này của mình không thích những thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của bản thân, hoặc là mình lại bị ảnh hưởng bởi người khác.
Chỉ là việc này không phải chỉ cần anh không đồng ý thì có thể phòng ngừa được.
Nghĩ tới chuyện này, cậu ta muốn an ủi: “Anh cũng đừng suy nghĩ nhiều như vậy, có ai đó có thể làm giảm nhẹ triệu chứng của anh một cách vô tri vô giác, dù sao cũng tốt hơn là anh ỷ lại vào thuốc trong một thời gian dài. Mặc dù cái đó có thể làm dịu lại tình huống của anh, nhưng mà đối với thân thể của anh lại không tốt.”
Phong Diệp Chương đương nhiên cũng hiểu, gật gật đầu biểu thị anh đã biết rồi.
Cứ như vậy, hai người bọn họ trò chuyện với nhau cho đến khi đến công ty.
…
Cùng lúc đó, Cố Tuyết Trinh ở phía bên này vừa mới trở lại nhà mới, liền được quản gia thông báo là ông cụ tìm cô.
“Tôi biết rồi, tôi đến ngay đây.”
Dứt lời, bước chân của cô liền chuyển hướng đi về phía nhà chính.
Đợi đến lúc cô đi đến nhà chính thì nhìn thấy ông cụ đang ngồi trong vườn hoa uống trà.
Ông nghe thấy tiếng bước chân, nhìn thấy Cố Tuyết Trinh đang chậm rãi đi tới, nét mặt lộ ra một nụ cười từ ái.
“Tuyết Trâm.”
Nghe ông ấy gọi, Cố Tuyết Trinh bước nhanh đi qua.
“Ông nội.”
Cô ngọt ngào kêu lên.
Ông cụ nhìn thấy quần áo ở trên người của cô, mỉm cười hỏi thăm: “Cháu dự định đi ra ngoài hả?”
“Không có ạ, Cháu vừa mới trở về hồi trưa này, đi ra ngoài cùng với Diệp Chương để gặp một người bạn.”
Ông cụ Phong gật đầu: “Vậy thì cháu cũng không để ý đến đây trò chuyện với ông cụ này đó chứ.”
Ông ấy tỏ vẻ trêu ghẹo nhìn Cố Tuyết Trinh.
“Ông nội, ông nội nói cái gì đó, sao cháu có thể để ý được.”
Cố Tuyết Trinh hờn dỗi nói, rồi ngồi xuống ở bên cạnh của ông cụ.
Cô nhìn thấy bộ bình trà ở trên bàn, cô tự nhiên nhận lấy pha một bình trà cho ông cụ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!