CHƯƠNG 176: VỢ CỦA TÔI RẤT NGOAN
Bởi vì có liên quan đến thuốc, hai người gần như giày vò đến lúc chân trời trở nên trắng xóa rồi mới dừng lại.
Cố Tuyết Trinh bị giày vò đến nỗi xương cốt cũng rệu rã, mệt mỏi đến nỗi tắm cũng không tắm được, nằm xụi lơ ở trên giường, cả người mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Nhưng mà trước khi đi ngủ, cô không ngừng nguyền rủa Lục Kim Yến ở trong lòng.
Phải biết bình thường Phong Diệp Chương là người thuộc về chủng loại có tinh lực tràn trề, cô đã ứng phó hết sức lực rồi.
Dưới tình trạng lại bị hạ thuốc, hoàn toàn không thể khống chế nổi, thiếu chút nữa là cô đã bỏ đi nửa cái mạng.
Quả thật là trộm gà không được mà còn mất nắm gạo, còn liên lụy đến cô gặp nạn.
…
Ngày hôm sau, Cố Tuyết Trinh ngủ đến trưa trời mới tỉnh dậy.
Vừa mới tỉnh dậy, toàn thân cô đau nhức giống như bị xe nghiền nát, để cho cô nằm liệt ở trên giường không muốn nhúc nhích.
Phong Diệp Chương ngồi ở một bên nhìn người phụ nữ ở trên giường đã tỉnh lại, nhưng mà lại muốn nằm lì, lông mày nhẹ giật.
“Sao vậy, vẫn không chịu dậy à?”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy âm thanh đó thì hơi kinh ngạc, nghiêng đầu qua, lúc này mới nhìn thấy Phong Diệp Chương ăn mặc chỉnh tề ngồi ở trên ghế sofa.
“Sao anh vẫn còn ở đây vậy?”
Lời vừa mới ra khỏi miệng, cô liền phát hiện không thích hợp, vội vàng sửa lại mà nói: “À… ý của em là sao hôm nay anh không đến công ty?”
Phong Diệp Chương nhìn cô một cái, cười nhạt nói: “Hôm nay nghỉ ngơi.”
Cố Tuyết Trinh ồ một tiếng, nằm ở trên giường không cử động.
Phong Diệp Chương nhìn cô, nhịn không được mà nhíu mày.
“Đã tỉnh rồi thì đi rửa mặt đi, một lát nữa em đi ra ngoài gặp bạn bè với tôi.”
Cố Tuyết Trinh sửng sốt một chút, nhưng mà vẫn gật đầu đồng ý.
“Em biết rồi.”
Dứt lời, cô cũng đứng dậy đi xuống giường.
Kết quả vừa mới bước xuống, chân liền run đến nỗi không đứng vững được, trực tiếp ngã ra phía trước.
Mắt nhìn thấy sắp ngã xuống đất, cô nhắm chặt hai mắt lại, đón tiếp cơn đau kịch liệt.
Nhưng mà đau đớn trong tưởng tượng của cô lại không đến, cô được một đôi tay mạnh mẽ có lực đưa vào một cái ôm ấm áp.
“Cảm ơn anh…”
Cô nhẹ nhàng thở ra, nói cảm ơn với người đàn ông ở trước mặt.
Phong Diệp Chương buông cô ra, ý vị thâm trường nhìn cô.
“Không có gì cả, cho dù nói như thế nào thì chuyện này cũng có trách nhiệm của tôi.”
Cố Tuyết Trinh nghe nói như thế thì lập tức hiểu được ám chỉ trong lời nói của anh.
Trong lúc nhất thời, trong đầu của cô liền hiện lên cảnh tượng của ngày hôm qua, hai gò má không khỏi nóng lên.
“Không biết xấu hổ!”
Cô buồn bực ngượng ngùng trừng mắt liếc nhìn anh, quay người đi vào trong phòng tắm.
Phong Diệp Chương nhìn bóng lưng chạy đi của cô, bật cười thành tiếng.
Cố Tuyết Trinh nghe thấy tiếng cười đó, nhiệt độ trên mặt càng ngày càng nóng lên.
Cô dựa đằng sau cánh cửa, hai tay không ngừng vuốt vuốt gương mặt, một hồi lâu mới bình tĩnh trở lại.
Bởi vì trước đó Phong Diệp Chương đã nói là phải ra ngoài gặp người, cho nên sau khi cô rửa mặt lại trang điểm nhạt một chút, để cho người ta nhìn thấy mình có tinh thần.
Lúc cô chuẩn bị xong, trong phòng đã không còn bóng dáng của Phong Diệp Chương.
Cô cũng không gấp gáp đi tìm anh, mà là đi vào phòng thay quần áo, chọn một chiếc váy liền làm bộc lộ khí chất của bản thân, lúc này mới đi ra khỏi phòng.
Ở dưới lầu, Phong Diệp Chương đang ngồi trên ghế sofa xem tạp chí tài chính và kinh tế.
Chờ anh nghe được tiếng bước chân thì vô thức ngẩng đầu lên, đáy mắt hiện lên một tia kinh diễm.
Nhìn thấy Cố Tuyết Trinh đang mặc một cái váy màu xanh nhạt chậm rãi bước xuống lầu, theo bước chân của cô, cái váy giống như một đóa hoa nở rộ trông vô cùng đẹp mắt.
Họa tiết lấp lánh ở hai bên càng làm cho chiếc váy mộc mạc này trở nên tươi sáng hơn, khiến tổng thể của thân hình nhìn dịu dàng, thanh thoát lại tự nhiên.
Cố Tuyết Trinh cũng không nhìn thấy được trong mắt của Phong Diệp Chương lóe lên tia kinh diễm, cô đi đến trước mặt của Phong Diệp Chương, nhỏ giọng nói: “Em xong rồi, bây giờ đi luôn hả?”
Phong Diệp Chương hoàn hồn lại, che giấu khác thường nơi đáy mắt, lạnh lùng gật đầu: “Đi thôi.”
Vừa dứt lời, anh liền đi ra ngoài trước.
Bởi vì lúc bọn họ đi ra ngoài đã đến thời gian dùng cơm trưa, cho nên địa điểm hẹn nhau là một nhà hàng cơm trưa.
Cố Tuyết Trinh đi theo sau lưng của Phong Diệp Chương, không qua một lúc lâu liền có nhân viên phục vụ dẫn đến bên ngoài một phòng bao.
Phong Diệp Chương trực tiếp đẩy cửa đi vào, Cố Tuyết Trinh theo sát ở phía sau.
Vừa mới đi vào phòng bao, cô liền nhìn thấy ở bên trong đã có người, nhìn bộ dạng lại không tầm thường.
Người đàn ông mặc một bộ quần áo thoải mái tinh xảo, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa, để cho người ta nhìn thấy mà không hiểu sao lại cảm thấy thư thái.
Người này chính là Hàn Lịch.
Cậu ta nhìn thấy hai người bọn họ, đứng dậy đi đến bắt tay với Phong Diệp Chương, đồng thời chạm vai như anh em tốt.
“Tới rồi đó hả, để tôi đợi lâu muốn chết.”
Phong Diệp Chương nghe vậy, dường như khóe miệng cũng mang theo nụ cười, trêu chọc nói: “Cậu có thể không đợi mà.”
Hàn Lịch thấy thế, nhịn không được nghiến răng.
“Hay lắm đó, lời nói này mà anh cũng nói ra cho được, tôi đã trở về bao nhiêu ngày rồi anh mới có thời gian rảnh để chào đón tôi, nếu như tôi không đợi thì chúng ta còn có thể gặp mặt nhau được hả.”
Cậu ta nói xong, đánh nhẹ vào ngực của Phong Diệp Chương biểu thị bất mãn.
“Gần đây vẫn cứ luôn bận bịu, hơn nữa đây không phải là đến để gặp cậu hay sao.”
Phong Diệp Chương cũng không thèm để ý, cười khẽ đáp lại.
Cố Tuyết Trinh nhìn động tác của hai người bọn họ, trong mắt có chút ngạc nhiên và kinh ngạc.
Dù sao thì cô với Phong Diệp Chương cũng đã quen biết lâu như vậy, còn chưa từng nhìn thấy anh thân thiết với ai như thế.
Trong lúc cô đang tò mò nhìn về phía Hàn Lịch, Hàn Lịch cũng chú ý tới cô.
“Chào cô Cố.”
Cậu ta mỉm cười chào hỏi, bởi vì có quan hệ với Phong Diệp Chương, nên cậu ta biết sự tồn tại của Cố Tuyết Trinh.
Phong Diệp Chương thấy thế, cũng giới thiệu với Cố Tuyết Trinh: “Đây là Hàn Lịch, là bạn của tôi.”
Cố Tuyết Trinh gật đầu, trả lời lại một cách tự nhiên: “Chào anh Hàn.”
Lại không biết cử động lần này của cô để cho Hàn Lịch nhịn không được mà nhìn nhiều thêm một chút, nhưng mà rất nhanh liền thu liễm lại.
Đương nhiên Phong Diệp Chương biết là cậu ta đang nhìn cái gì, nhưng mà anh cũng không giải thích, mà là kêu ngồi vào bàn.
Khi các món ăn đã được mang lên, hai người bọn họ cũng bắt đầu nói chuyện phiếm.
“Lần này cậu trở về dự định ở bao lâu vậy?”
“Ừm… chắc là ở một tháng, ở đây có một cuộc trao đổi học thuật, tôi muốn đi tham dự nó.”
Phong Diệp Chương gật đầu: “Cũng không tệ.”
Hàn Lịch thấy thế, lại hỏi tình huống gần đây của anh.
Phong Diệp Chương cười nói: “Vẫn cứ như vậy thôi, nhưng mà tốt hơn nhiều so với trước đây.”
Nghe vậy, Hàn Lịch hơi kinh ngạc một chút. Đang muốn hỏi cái gì đó, nhưng mà Phong Diệp Chương lại không có ý định tiếp tục đề tài này, bắt đầu trò chuyện về phương diện tài chính và kinh tế với cậu ta.
Cố Tuyết Trinh thấy bọn họ nói chuyện thân thiết với nhau, cũng không lên tiếng quấy rầy, quan tâm gắp thức ăn cho Phong Diệp Chương.
Có thể nói trong một bữa cơm này, lời mà cô nói có thể đếm trên năm đầu ngón tay, cái này khiến cho Hàn Lịch rất kinh ngạc.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!