CHƯƠNG 13: CON MỚI LÀ NGƯỜI
THÍCH HỢP NHẤT VỚI NÓ
Khi mọi chuyện kết thúc thì trời cũng đã
hửng sáng, trên không đã xuất hiện vài áng
mây.
Phong Diệp Chương từ từ siết chặt bàn
tay đang đặt trên bàn làm việc: “Cố Tuyết
Trâm, quả nhiên em có chuyện giấu tôi.”
Em làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì?
Anh đứng dậy, khoanh tay nhìn ra ngoài:
“Nếu em có thể tiếp tục yên phận như vậy
thì mọi người cũng sẽ sống yên ổn, không
có chuyện gì.”
xe
Biệt thự của nhà họ Phong được xây dựng
theo xu hướng hiện nay nên chiếm diện tích
rất lớn, lấy vườn hoa trung tâm làm ranh
giới, có rất nhiều biệt thự lớn nhỏ tọa lạc xung quanh.
Những người sống ở đây đa phần là người
nhà họ Phong.
Phía đông của vườn hoa là một tòa biệt
thự thiên về phong cách châu Âu, tiền sảnh
cao ráo, cổng lớn ấn tượng, trang trí nhiều
chùm đèn pha lê lộng lẫy, đồ dùng trong nhà
đều là đồ châu Âu phong cách rất mực xa
hoa, thể thiện rõ tinh thần cao sang quyền
quý của chủ nhà.
Phía đầu hồi của dãy phòng ở tầng hai,
trong căn phòng màu hồng nhạt được bày
trí như phòng công chúa, Lục Kim Yến đang
mệt phờ nằm dài trên cái bàn màu trắng
ngà.
Có thể thấy là cô đang rất buồn chán,
những người giúp việc đi qua đi lại cũng
không dám thở mạnh.
Cô đã giữ tư thế đó được một lúc lâu.
Bà Phong từ bên ngoài đi vào thấy cô ta
trông đáng thương như thế thì đau lòng nói:
“Kim Yến, dì nghe người làm nói tối nay cháu
không ăn cơm, cháu sao vậy?”
Sáng sớm nay mới vừa ra ngoài, tối về đến
nhà đã thành bộ dạng này nên bà Phong
không thể không quan tâm, dù sao Lục Kim
Yến từ nhỏ cũng đã sống nhờ ở nhà họ
Phong, do một tay vợ chồng bà nuôi lớn.
Suốt mấy năm nay cũng nhờ có Kim Yến
bầu bạn bên cạnh giải khuây cho họ, có nói
là con ruột cũng không quá đáng.
Lục Kim Yến rầu rĩ không vui: “Không có
gì đâu ạ.”
Bà Phong làm sao không hiểu cô được
nên bà cười cười: “Lại là vì Diệp Chương
sao?”
Lục Kim Yến ủ rũ ôm cánh tay của mình,
tủi thân nói: “Dì Minh, tại sao anh Diệp
Chương đã hiểu rõ con người của Cố Tuyết
Trâm mà vẫn muốn ở bên cạnh cô ta chứ?”
Bà Phong mềm lòng, vỗ vỗ lên tay cô:
“Anh Diệp Chương của con cũng là bất đắc
dĩ mà thôi, ngại vì mệnh lệnh của ông nội
nên mới như vậy.”
“Không, không đúng, không phải như vậy.
Cái đêm anh Diệp Chương trở về hình như
đã động phòng với Cố Tuyết Trâm rồi.”
Lục Kim Yến buồn rầu nói: “Anh Diệp
Chương sao lại làm như vậy.”
Cô vừa nói vừa rơm rớm nước mắt, như
thể mình đã phải chịu rất nhiều đả kích vậy.
Bà Phong nghe vậy liền sửng sốt, đột
nhiên lên giọng: “Những gì con nói có thật
không?”
Bà lo lắng nhìn Kim Yến, hy vọng những gì
cô nói hôm nay chẳng qua chỉ là nói đùa
thôi.
Không, trong thâm tâm, bà không thể
chấp nhận loại con dâu làm nhục gia môn
như Cố Tuyết Trâm.
“Chính anh Diệp Chương tự thừa nhận
mà.”
Lục Kim Yến sợ bà Phong không tin nên
đế thêm một câu: “Cô út cũng biết.”
Có trời biết, lúc ấy cô thực sự đã nghĩ đến
chuyện giết chết Cố Tuyết Trâm, dựa vào cái
gì mà loại phụ nữ như Cố Tuyết Trâm lại có
được người đàn ông hoàn mỹ như anh Diệp
Chương chứ.
Bà Phong tức đến mức tay chân lạnh run,
mãi sau mới tức giận nói: “Hừ! Cái con Cố
Tuyết Trâm trông vậy mà thủ đoạn thật!”
Diệp Chương vừa về đã rơi vào tròng của
người phụ nữ đó rồi, nghĩ vậy bà Phong lại lo
lắng: “Liệu có mang thai không?”
Dù gì những chuyện thế này chẳng ai nói
chính xác được, thế nhưng Cố Tuyết Trâm
sao mà xứng đáng với Diệp Chương chứ?
Bà Phong tâm trạng bất ổn, nhìn chằm
chằm LụcKim Yến.
Lục Kim Yến nhỏ giọng an ủi: “Chắc sẽ
không đâu, anh Diệp Chương thông minh,
sáng suốt như vậy nhất định có thể thoát
khỏi quỷ kế của Cố Tuyết Trâm.”
Cô càng nói càng lí nhí, vẻ không chắc
chắn lắm.
Sinh hoạt vợ chồng cũng đã có rồi, thế thì
sinh con chỉ là sớm hay muộn thôi?
Có điều tại sao đó lại là lần đầu của Cố
Tuyết Trâm chứ?
Lục Kim Yến thẫn thờ, bà Phong lại đặt tay
lên vai cô: “Kim Yến, con là do dì nuôi lớn,
trong lòng dì chỉ có con mới xứng với Diệp
Chương.”
Lục Kim Yến yên lặng nhìn bà Phong, má
nóng bừng.
Lại nghe Bà Phong tiếp tục nói: “Nếu con
trở thành con dâu của dì thì dì không phải cả
ngày nơm nớp lo sợ như bây giờ! Đợi hai đứa
sinh con, tốt nhất là một trai một gái, dì có
thể giúp hai đứa chăm em bé.”
“Hàng năm cả nhà chúng ta có thể đưa lũ
trẻ cùng nhau đi du lịch, một nhà hòa thuận,
thương yêu nhau, thật tốt biết bao!”
Bà Phong vừa nói vừa mặc sức tưởng
tượng, nụ cười trên mặt lại càng rạng rỡ hơn.
Cảnh tượng mà bà Phong miêu tả cũng
chính là tương lai mà Lục Kim Yến ngày đêm
mơ tưởng, khuôn mặt đỏ bừng chẳng mấy
chốc lại bày ra dáng vẻ buồn bã, đau
thương, thoạt trông hết sức cô đơn.
Lục Kim Yến cúi đầu không nói lời nào, bà
Phong nào đâu hiểu được tâm tư của cô:
“Kim Yến này, con phải tạo ra nhiều cơ hội ở
chung với Diệp Chương mới được. Tình cảm
giữa người với người chẳng phải đều nhờ kết
nối với nhau mà ra sao.”
Sự ngầm đồng ý của bà Phong khiến Lục
Kim Yến rất an lòng nhưng cô vẫn giả vờ do
dự: “Nhưng anh Diệp Chương đã cưới Cố
Tuyết Trâm rồi.”
Cố Tuyết Trâm có anh Diệp Chương che
chở thì cô cũng phải tìm người giúp mới
được.
Bà Phong hừ một tiếng, nói: “Nó cưới Cố
Tuyết Trâm chẳng qua là vì lợi ích mà hôn
nhân này mang lại thôi. Một ngày nào đó vì
chút chuyện không đâu mà thôi cũng chưa
biết chừng.”
Nhắc tới Cố Tuyết Trâm là bà Phong lại nói
với giọng khinh thường: “Chuyện này con cứ
yên tâm, Diệp Chương là do dì mang nặng
đẻ đau nên dì biết nó không thích loại con
gái kệch cỡm như Cố Tuyết Trâm đâu. Kim
Yến, chỉ có con mới là người thích hợp nhất
với nó. Có con ở bên cạnh nó, dì cũng yên
tâm!”
Bà hiền từ nhìn Kim Yến, tiếc nuối nói:
“Ban đầu dì cũng nhắm con cho nó, cũng
biết con thích Diệp Chương đã nhiều năm.
Nhưng con bé này, con giấu kỹ quá, nếu con
nói sớm một chút thì chưa biết chừng hai
đứa đã ở bên nhau lâu rồi, cho dù thế nào đi
nữa dì đều ủng hộ con.”
Bà Phong nói vậy cũng có ý hứa hẹn, Lục
Kim Yến vui như mở cờ trong bụng nhưng
vẫn có kiểm chế, ngoan ngoãn nói: “Con
cảm ơn dì Minh.”