CHƯƠNG 126: KHIẾN CÔ KHÔNG LẬT MÌNH NỔI NỮA
Cố Tuyết Trinh ở trong phòng nghỉ tức giận hồi lâu mới có thể miễn cưỡng đè xuống tức giận trong lòng.
Cô ngồi trên ghế nhếch miệng cười tự giễu.
Thật sự là gần đây trôi qua quá mức an nhàn vậy mà khiến cô quên sự nhẫn tâm của người đàn ông kia.
Sao ông ta lại quan tâm đến chuyện cô có trộm đồ hay không chứ, cái mà ông ta để ý là kế hoạch của ông ta, là một đứa con gái khác của ông ta.
Nghĩ đến đây, Cố Tuyết Trinh lại cố gắng cưỡng ép mình không để ý tới nữa.
Dù sao cũng không có ai quan tâm đến cô thì cô tự chăm sóc tốt cho bản thân mình là được, tương lai mới có thể chăm sóc được cho mẹ.
…
Cùng lúc đó, trong bữa tiệc tối.
Phong Thùy Bích và Lục Kim Yến thấy Cố Hải Sâm từ phòng nghỉ đi ra, hai người nhìn nhau mà cười.
Chợt thấy hai người bưng chén rượu đi về phía Tần Bắc Quyền.
“Các vị, không ngại cho tôi mượn cậu Tần dùng một chút nhé?”
Phong Thùy Bích tiến lên đi vào chỗ một đám đàn ông đang nói chuyện với nhau.
Đám đàn ông kia liền nhận ra thân phận của Phong Thùy Bích nên đương nhiên là khiêm nhượng.
“Cô Phong, cô Lục, không biết hai người tìm tôi có chuyện gì?”
cậu Tần đi theo hai người đến một góc khuất, nhíu mày hỏi thăm.
Phong Thùy Bích và Lục Kim Yến liếc nhìn nhau, Phong Thùy Bích mở miệng nói trước.
“Xem ra hình như cậu Tần vẫn chưa biết chuyện vừa rồi.”
Tần Bắc Quyền nghe vậy, không hiểu nhìn hai người.
Anh ta đến dạ tiệc từ thiện muộn một chút vì trên đường đi có việc riêng làm chậm trễ thời gian.
“Chuyện gì?”
“Vừa rồi xảy ra một vụ trộm cắp, Tuyết Trâm bị người ta vu oan là người trộm đồ, cũng may cuối cùng thì cô ấy đã chứng minh được sự trong sạch của mình, nhưng…”
Phong Thùy Bích nói đến đây thì cố ý dừng lại, ý vị không rõ nhìn Tần Bắc Quyền.
Tần Bắc Quyền cũng không hề phát hiện ra, thấy cô ta dừng lại liền nóng nảy thúc giục hỏi thăm: “Nhưng cái gì? Tuyết Trâm phải chịu ấm ức đúng không?”
Lục Kim Yến thấy anh ta vội vã như thế, tính toán trong mắt càng sâu.
“Ấm ức là chuyện đương nhiên vì dù sao ngay từ đầu tất cả mọi người đều tưởng rằng Tuyết Trâm trộm đồ nên đã nói ra không ít lời khó nghe, bây giờ Tuyết Trâm đang ở phòng nghỉ, chúng tôi… Ngại chuyện vừa rồi nên cũng thể đi tới đó sợ lại khiến cho cô ấy càng thương tâm hơn, biết anh là bạn tốt của cô ấy nên mới muốn nhờ anh đi qua đó xem cô ấy giúp chúng tôi, nếu như Tuyết Trâm đang khó chịu thì làm phiền anh an ủi cô ấy giúp chúng tôi một chút.”
Cô ta ra vẻ lo lắng mở miệng, Tần Bắc Quyền nghe vậy thì trong lòng siết chặt.
“Tôi sẽ tới đó xem cô ấy thế nào.”
Anh ta nói xong, cũng không đợi Phong Thùy Bích và Lục Kim Yến nói thêm cái gì đã quay người đi về phía phòng nghỉ.
Hai người nhìn theo bóng lưng anh ta rời đi, ý xấu trên mặt càng sâu hơn.
“Cố Tuyết Trâm, lần này nhất định sẽ khiến cho cô không lật mình nổi nữa!”
Lục Kim Yến cắn răng nghiến lợi nói.
Phong Thùy Bích cũng ở một bên cười lạnh.
“Đi thôi, chúng ta đi nghỉ ngơi một lát trước, lát nữa lại đi qua đó xem kịch vui.”
Cô ta nói xong liền bưng ly rượu tiến vào hội trường.
Tần Bắc Quyền không biết tất cả những chuyện anh ta nghe được đều là tính toán của Lục Kim Yến và Phong Thùy Bích.
Sau khi hỏi nhân viên phục vụ, anh ta trực tiếp đi tới phòng nghỉ của Cố Tuyết Trinh.
Trong phòng nghỉ, Cố Tuyết Trinh vốn đang nhắm mắt dưỡng thần nghe thấy tiếng mở cửa liền vô thức mở mắt ra nhìn lại, không ngờ lại nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tần Bắc Quyền.
Còn chưa đợi cô kịp phản ứng đã thấy Tần Bắc Quyền ngồi xổm ở trước mặt cô, vẻ mặt đau lòng nói: “Tuyết Trâm, đều do tôi đến muộn nên mới để em phải chịu ấm ức như vậy.”
Anh ta nói xong còn định đưa tay ra kéo tay Cố Tuyết Trinh.
Cố Tuyết Trinh theo bản năng tránh đi.
“Sao anh lại ở đây?”
Cô nhíu mày hỏi thăm đồng thời đứng dậy lùi lại phía sau mấy bước, kéo dài khoảng cách với anh ta.
Tần Bắc Quyền nhìn động tác của cô, ánh mắt lóe lên sự tổn thương nhưng khi nghĩ đến mục đích mình tới đây thì vẫn cố nén khó chịu đứng dậy.
“Tuyết Trâm, tôi đã nghe nói chuyện kia rồi, tôi tin tưởng em không phải là người như vậy, nếu em có ấm ức gì thì có thể nói với tôi để tôi cùng chia sẻ với em chứ tôi không muốn thấy em một mình trốn đi một mình liếm láp vết thương, như thế tôi sẽ đau lòng.”
Cố Tuyết Trinh nghe nói như thế, đại khái liền biết anh ta tới đây vì chuyện gì.
Nghĩ đến là vì anh ta nghe nói chuyện vừa rồi nên lo lắng cho cô sẽ khổ sở.
Mặc dù quả thật là cô rất khó vượt qua nhưng cô cũng không cần sự đau lòng của anh ta.
Nghĩ đến chuyện này, cô nhìn người đàn ông có vẻ mặt thâm tình trước mặt, vừa đau lòng vừa phức tạp lại có một chút xíu ghen ghét.
Ghen ghét vì rõ ràng tính cách của Cố Tuyết Trâm ác liệt nhưng lại có nhiều người thực lòng yêu mến cô ấy như vậy.
Cô nghĩ mãi mà không rõ, rõ ràng hai người bọn họ là chị em song sinh vì sao vận mệnh lại khác biệt như vậy.
Lúc cô đang suy nghĩ vẩn vơ, Tần Bắc Quyền thấy cô không nói lời nào lại nghĩ lầm là mình tới đây khiến cô khó chịu.
Trái tim anh ta đau đến mức muốn tiến lên vuốt ve gương mặt Cố Tuyết Trinh, không muốn để cho Cố Tuyết Trinh bừng tỉnh.
Cố Tuyết Trinh nhìn tay anh ta lơ lửng giữa trời thì lông mày nhíu chặt lại, lần nữa lui lại nói: “Cảm ơn cậu Tần đã quan tâm nhưng tôi cũng không hề khó chịu mà chỉ là hơi mệt mỏi một chút cho nên muốn ở đây nghỉ ngơi.”
Tần Bắc Quyền thấy thế, cười khổ thu tay lại.
Lúc anh ta còn muốn nói điều gì đó thì Cố Tuyết Trinh lại cảm thấy hai người bọn họ cùng ở trong phòng nghỉ như vậy là không thích hợp.
Đặc biệt là trước kia hai người còn có lời đồn đại, nếu để cho người ta nhìn thấy bọn họ ở cùng với nhau đến lúc đó cũng không biết sẽ lại truyền ra cái gì.
Cô nghĩ đến cái này, vì để tránh phiền toái không cần thiết nên dùng giọng lạnh lùng nói: “Bên ngoài còn có không ít khách khứa cần tôi đi chào hỏi, cậu Tần xin cứ tự nhiên.”
Nói xong, cô quay người đi ra cửa phòng nghỉ.
Vốn là cô định mở cửa rời đi nhưng cánh cửa trước mắt cho dù cô có đẩy như thế nào thì cũng không mở ra được, giống như bị ai đó khóa lại từ bên ngoài vậy.
“Sao vậy?”
Tần Bắc Quyền phát hiện ra sự khác thường đi tới hỏi.
“Cửa bị người ta khóa lại rồi.”
Cố Tuyết Trinh nhíu mày đáp lại, trong lòng lại càng ẩn ẩn một cỗ bất an.
Một bên khác, Phong Thùy Bích đang cười đùa với mọi người ở trong hội trường, sau khi điện thoại rung lên nhắc nhở thì bỗng nhiên cùng người bên cạnh rời đi.
Chỉ thấy cô ta bưng ly rượu lên đi về phía Phong Diệp Chương.
“Diệp Chương, sao cháu vẫn còn ở chỗ này? Tuyết Trâm không thoải mái sao cháu không tới xem cô ấy thế nào?”
Cô ta ra vẻ kinh ngạc nhìn Phong Diệp Chương.
Phong Diệp Chương nghe vậy, lông mày cau lại nhìn cô ta.
Đôi mắt tối tăm kia khiến cô ta giật mình trong lòng nhưng vẫn cố nén hoảng hốt, trấn định nói: “Cháu nhìn cô làm gì? Cho là cô lừa cháu à? Không tin thì thôi.”
Cô ta tức giận nói xong, bưng ly rượu rời đi.
Phong Diệp Chương nhìn bóng lưng cô ta rời đi, lông mày nhíu chặt lại, trong đầu hiện lên hình tượng quật cường của người phụ nữ kia.
Cuối cùng cũng không yên lòng đi về phía phòng nghỉ.
Vốn Phong Thùy Bích đã đi xa nhìn thấy hướng anh rời đi, khóe miệng không có ý tốt cong lên.
Cố Tuyết Trinh cũng không biết Phong Diệp Chương đang trên đường chạy tới.
Lúc phát hiện ra cửa phòng bị khóa, trước tiên trong lòng cô liền đoán được đây là có người cố ý hành động.
Về phần tại sao lại muốn làm như thế thì chỉ sợ là muốn hãm hại cô cấu kết với người khác.
Cô nghĩ đến chuyện này liền không thể nào bình tĩnh lại được.