Đôi mắt thâm trầm lạnh băng vô tình nhìn hắn, giọng lạnh lẽo tràn ra từ đôi môi mỏng, “Chúng ta lấy trận này là kết cục sống chết, bên trong có trăm biến vạn hoá, mờ ảo khó lường, ngươi ta cùng đi vào, bằng thực lực, chỉ có một người có thể sống, thấy sao/”
Mắt ngọc lưu ly nao nao, đột nhiên cười, nụ cười nở rộ như tuyết liên sáng rực cả nơi âm u tràn ngập mùi sống chết này, giọng thánh thót như tiếng châu ngọc va nhau đáp ngay, “Được, ta đồng ý với ngươi!”
“Chủ tử, không thể!” Vân Tri đang đánh với Lưu Vũ cũng không quên để ý từng ly từng tý hành động của chủ tử nhà mình, lúc nghe thấy hắn đồng ý với ván bài không hồi kết ấy, bất giác ngừng tay, lắc mình đến cạnh bên hắn, vẻ mặt thân thiết sốt ruột.
Lưu Phong và Lưu Vũ cũng giật mình, thế mà chủ tử nhà mình dám lúc này đưa ra đánh cuộc trận sống chết với Lạc Vũ Trần, chỉ có họ mới hiểu được, chử tử và Lạc Vũ Trần rất giống nhau, với trận sống chết này biết rất ít, cũng có thể nói, lần này, họ thật sự đặt cược mạng, có lẽ cũng bởi thế, nên chủ tử mới thả cho Bạch cô nương đi vào chăng? Nhưng họ càng hiểu rõ bất kể hôm nay lạc công tử có đồng ý hay không, chủ tử cũng không để mặc Bạch cô nương một mình bên trong.
Không khí chung quanh nháy mắt yên lặng, Vân Tri tha thiết nhìn chằm chằm chủ tử nhà mình, Lưu Phòng Lưu Vũ vẻ mặt đầy phức tạp.
Lạc Vũ Trần vẫn coi nhẹ như lông hồng, thản nhiên.
Mặt ngọc Ngọc Vô Ngân lạnh lẽo, làm như không cần hỏi Lạc Vũ Trần đường sống nữa, tuy sự tình cũng tiến hành như đúng dự đoán của hắn, song hắn lại càng trả lời khẳng định, lúc này càng đại diện cho ý hắn ta để ý nàng rất sâu. Trong lòng hắn thấy khó chịu, biết rõ hắn ta không lùi bước, lại còn muốn nhìn hắn ta có thể chùn bước.
Hơi thở lạnh như băng ngưng lại thành băng, mặt nạ ngọc đen bóng đi tới rừng đầy sương mù, sóng vai đứng bên cạnh lạc Vũ TRần, mắt không nhìn, giọng lạnh lùng nói, “Lạc Tràn chủ cần phải lo lắng cho rõ, một đường sống chết, lúc gặp lại, Ngân sẽ không lưu tình đâu!” Chiến tranh giữa hắn và hắn ta sớm muộn gì cũng phải nổ, hôm nay chẳng qua là nổ trước mà thôi.
“Ngọc lâu chủ yên tâm, TRần rất kiên trì, cũng sẽ không buông tay!” Giọng Lạc Vũ Trần mát lạnh như tuyết nói chậm rãi, nét mặt lặng yên như đám mây trôi lững lờ trên bầu trời vậy, mắt ngọc nhìn trong suốt như băng tan, chảy bình thản lặng lẽ, dưới ánh mắt trời lấp lánh sáng, lại mát lạnh đạm mạc.
Một hàng năm người như ánh sao stj qua chân trời nháy mắt biến mất, không ai biết họ đi đâu, tại chỗ xuất hiện một đôi mắt quỷ dị léo lên, nhìn thấy mắt hắn chỉ có một cảm giác, như từ địa ngục toát ra vậy kèm theo sát ý lạnh lẽo, chạm đến tận tâm, như có thể làm con người ta nháy mắt đông lại vậy.
Thời điểm Lạc Vũ Trần và Ngọc Vô Ngân đánh cuộc thì đồng thời ở Lạc quốc xảy ra một việc lớn, nhị vương tử Lạc Linh Nhiễm đột nhiên bị Lạc quốc chủ kết tội mưu phản giam lại, tạm thời chưa xử phạt, tất cả đợi cho đại hôn của Lạc Linh Cẩm xong mới nói sau.
Mà từ trước tới nay người thân thiết với hắn là Sở Quân Ly cũng bị liên lụy, nhưng liên quan đến thân phận vương gia nước Sở Lạc quốc chủ vẫn chưa khó xử, chỉ là hắn vốn chịu bị giám thị bốn phía, lần này quang mình chính đại bị hạn chế tự do.
Phủ Nhị vương tử bị quan binh vây chặt, đến cả một chú chim cũng không bay lọt, nhưng lúc trước ở đây, Mạc Thúc người Lạc Linh Nhiễm được phái đi theo dõi, sau khi mọi chuyện xảy ra, lại chẳng thấy tung tích đâu. Cũng bởi vẫn chịu bị hắn quản thúc nên người vẫn chưa bị giam, trong lòng Lạc Linh Nhiễm cũng được an ủi, song lại càng lo hơn, hắn sợ Mạc Thúc trong tình thế cấp bachs, lại gây ra chuyện không thể cứu vãn nổi.
TRên nét mặt ôn nhã như lan vẫn thanh nhã bình thản, chỉ là trong đôi mắt sâu thẳng thỉnh thoảng hiện lên nét lo lắng, với hắn người cho hắn sinh mệnh chỉ mang danh là cha, lúc này, hắn chẳng có chút cảm tình nào, hai mươi mấy năm, hắn chịu đựng, ông ta chỉ có tình cảm huyết mạch, từ lúc sinh ra tới giờ, ông ta chưa từng nhìn qua hắn, đến cả ánh mắt ôn hòa cũng không, mà lúc nào cũng lạnh lùng vô tình với hắn!
Nếu có một ngày cha con đối chọi nhau, ngón tay thon dài khẽ vuốt sách thuốc trước mặt, mõi khi đầu ngón tay lướt qua, trang giấy như bị đốt nóng, đến lúc đó, tim đập mạnh và loạn nhịp, tới lúc đó không biết hắn còn quyết tâm ác nữa không?
Bạch Mặc Y tiến vào trong trận, càng thuận lợi hơn so với trong tưởng tượng, như có người âm thầm dẫn đường cho nàng, thoải mái tránh tất cả các loại cơ quan, đi một đường thông suốt không bị cản trở, chỉ là thuận lợi quá mức mới cảm thấy càng quỷ dị hơn. Trên nét mặt tuyệt sắc trong trẻo đầy lạnh lùng ngưng lại, đôi mắt hồ thu yên tĩnh âm u, chỉ là trong lòng hơi cuộn sóng dâng trào.
Người âm thầm không rõ là địch hay bạn, cũng không muốn đoán, lúc này nàng thầm nghĩ đi vào trong trận, muốn biết Vô Thương có thật sự ở chỗ này không thôi? Quần áo tím bay bay tràn ngập hơi thở cô lạnh, trút xuống thanh nhã, làm cho khu rừng ngập tràn sương mù bỗng tràn ngập ánh sáng lấp lánh, lúc nàng gia nhập, cả bầu khong khí trầm lặng nơi này bỗng trở nên sinh động hắn lên.
Cặp mắt của người trong bóng tối bỗng lóe sáng để ý nàng từng tý.
Như mong muốn của nàng, Bạch Mặc Y thuận lợi đi lọt vào nơi ba người Bạch Vô Thương đặt chân, tại gian phòng đơn sơ đó nàng đi tiếp đúng giờ, Bạch Vô Thương đang cùng Sở Quân Mạc chụm một chỗ, châu đầu vào như đang nhìn gì đó, thỉnh thoảng có tiếng tranh luận truyền ra, tâm hết khúc mắc, chung quanh họ tràn ngập ấm áp nhu hòa.
Có loại cảm giác cảm động từ đáy lòng trào ra, trong hoảng hốt, loại tình hình này là vô số ảo tưởng trong đầu, tuy thân thể này không phải là kiếp trước của nàng, đời trước chỉ để lại chút ít trí nhớ nàng có thể nắm bắt được chút ít.
Nàng đã từng nghĩ họ là cha con, vì thế tận đáy lòng ngẫu nhiên cũng mong chờ như thế, cho dù nàng không thương Sở Quân Mạc, nhưng cũng hiểu rõ Vô Thương có thể được hắn chấp nhận, hắn có thể chịu một phần trách nhiệm làm cha quan tâm bé, nhưng mấy ngày ở bờ vực ấy, làm nàng biết rõ Sở Quân Mạc không phải là cha đẻ của Vô Thương, trong lòng nàng trào lên cảm giác không rõ là thoải mái hay nặng nề nữa, chỉ cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, cả nàng cũng không hiểu vì sao mình lại vậy nữa?
Nhưng giờ khắc này, nàng lại thấy hình ảnh cha con họ đoàn tụ, trên nét mặt họ tràn ngập vui vẻ làm đau mắt nàng, đôi môi đỏ mọng mím chặt, mắt tối lại đầy phức tạp, thoạt nhìn Vô Thương hình như đã chấp nhận Sở Quân Mạc rồi, nếu nàng nói cho bé biết trong lòng bé khẩn cầu người cha năm năm ấy không phải là cha đẻ của bé, không biết bé có chấp nhận nổi không nữa?
“Ai da, không phải vậy, đã nói với ngươi biết bao lần rồi, ngươi sao không hiểu thế, hai loại cỏ này tuy nhìn không khác nhau lắm, nhưng gốc lại khác nhau, này nhé, gốc màu đen này thì có độc, ăn vào thất khiếu chảy máu sẽ chết ngay, còn gốc màu đỏ này là thuốc giải của nó, ngươi lại nhận sai rồi, mặc kệ ngươi!” Giọng non nớt tuy có vẻ mất hết kiên nhẫn nhưng vẫn giải thích lần nữa, thầm nghĩ để cho đứa bé to xác kia biết phân biệt rõ hai loại dược vật, bởi hắn đem hia loại này bỏ vào miệng, không cho hắn nhớ rõ, rất sợ một ngày nào đó hắn ăn phải.
“Nhưng hình dáng chúng rất giống nhau mà!” Giọng cũng trẻ con tương tự, lại toát ra từ trong miệng một người đàn ông trưởng thành, mang theo ấm ức ủy khuất, nhếch miệng cãi, không phải hắn ngốc, mà hai lại cỏ này thật sự có hình dáng giống nhau như đúc, hắn thật không phân biệt rõ mà thôi, nhưng mà còn có một nguyên nhân hắn không dám nói, chính là mùi vị cây cỏ này rất ngon, hắn rất thích ăn mà cả tiểu Hồng trong lòng hắn cũng rất thích.
“Chúng nó sao giống nhau được chư? Hôm nay ngươi lại không phân biệt rõ cho lắm, đêm nay cấm không được ngủ với ta!” Tính trẻ con của đứa bé đầy cường ngạnh, nghĩ đến hắn thường xuyên ăn loại cỏ độc này, trong lòng hạ quyết tâm muốn dạy cho hắn ta phân biệt rõ hai loại khác hẳn nhau. Nghĩ tới vài ngày trước, nam nhân này thế mà giống trẻ con vậy chen ngủ cùng bé, còn đưa chân tay dài ngoằng ra ôm chặt bé, ôm chặt tới mức như sợ bé chạy mất vậy, trên mặt bất giác cười, tận sâu trong đáy mắt có chút tia vui sướng thản nhiên.
“Đừng, ta muốn cùng ngươi ngủ mà!” Sở Quân Mạc sửng sốt, trên mặt vương nét sợ hãi, ném cỏ trong tay đi ôm lấy Bạch Vô Thương, trên người bé có mùi thơm, ôm bé ngủ hắn thấy rất yên tâm, thỏa mãn chưa từng có, không có bé bên cạnh hắn sẽ không ngủ được.
“Vậy ngươi phải phân biệt rõ hai loại cỏ này đi, nhìn thấy ngốc, chưa từng thấy ai ngốc như ngươi đó!”
Lải nhải dài dòng, tay bé nhỏ lại cầm cỏ lên, chẳng phiền bảo hắn.
Sở Quân Mạc cười với bé, cũng rất nhẫn nại trả lời vấn đề của bé, trên mặt đầy thâm tình.
Bạch Mặc Y lẳng lặng đứng xa, không tiến lên, nàng chỉ không ngờ được là Sở Quân Mạc lại ở cùng một chỗ với Vô Thương, bất giác thấy kinh dị chẳng chút phản ứng. Trước đây hắn không muốn nhận mẹ con đời trước, sau khi nàng biết nguyên nhân cũng đã bình thường trở lại, nhưng hiện giờ Sở Quân Mạc mất trí nhớ lại chấp nhận đứa bé chẳng phải của mình này, từ trong đôi mắt phượng âm u kia tràn ngập thâm tình, nàng biết, hắn yêu bé thật lòng!
Nhưng cảnh này lại không hiểu làm cho lòng nàng dậy sóng, định tiến lên lại cảm thấy không muốn phá hỏng cảnh ấm áp khó có được này, dù sao đây cũng là ước nguyện năm năm Vô Thương muốn. Nàng biết làm thế nào bây giờ?
Hồng Lăng bưng bình trà đi ra, trên nét mặt thanh tú đầy tang thương, ánh mắt dừng trên người hai ‘cha con’ kia, tràn đầy màu sắc ấm áp, như cảm giác được gì đó, đột nhiên nhìn về phía Bạch Mặc Y đứng vui mừng khiếp sợ, không tin nổi, thậm chí còn thấy cảm động sống sót sau tai nạn vậy, trải qua sống chết lại nhìn thấy được người muốn gặp nhất, loại vui sướng này không thể dùng ngôn ngữ nói hết được, khay trong tay rơi bộp xuống đất, cả bộ trà dập nát trong nháy mắt, cắn chặt môi, nước mắt chảy xuống, dọc theo bên má, giọng nghẹn ngào, chua xót.
Tiểu thư đã đến rồi! Nàng ta không ngờ được đời này còn có thể nhìn thấy tiểu thư, nguyên tới nay họ nhất định sẽ chết già trong khu rừng kỳ lạ này, không ngờ ông trời còn có thể đưa tiểu thư tới!~
“Hồng Lăng, nếu ta nhớ không nhầm đó là thứ nước uống duy nhất của chúng ta chứ hả?” Chẳng trách móc, Sở Quân Mạc cười rướn giọng hỏi với Hồng Lăng, trải qua quãng thời gian ở chung, họ dường như đã trở thành người mọt nhà vậy, khăng khít thân mật.
“Hồng Lăng, ta khát ngươi sẽ không muốn ta lấy tay đi vốc nước nóng để uống đó chứ?” Bạch Vô Thương cũng cười nói, đùa nghịch bắt tay vào làm dược liệu, cũng không ngẩng đầu lên.
“Tiểu….Tiểu thư, người đã đến rồi, không ngờ nô tỳ còn có thể được nhìn thấy người!” Rốt cuộc Hồng Lăng cũng phát ra tiếng nhưng không để ý đến hai cha con một lớn một nhỏ kia, ánh mắt nhìn Bạch Mặc Y không chớp, chỉ sợ nháy mắt một cái tiểu thư trước mặt sẽ biến mất vậy.
“Đúng, ta tới rồi, thật xin lỗi, để ngươi chịu khổ rồi!” Cho dù Hồng Lăng là người của Ngọc Vô Ngân, nhưng mà nàng ấy lại một lòng trung thành với nàng, cũng chăm sóc chiếu cố Vô Thương.
“Hồng Lăng ngươi nói ai thế? Là mẹ ta sao?” Bạch Vô Thương đột nhiên đứng lên không dám tin, theo tầm mắt Hồng Lăng nhìn qua, dừng trên người Bạch Mặc Y, mắt sáng ngời ngập nước mắt, môi mím chặt, nhìn mãi ánh mắt đầy nhu hòa đối diện, vui vẻ xen lẫn ấm ức và tràn đầy cô đơn sợ hãi trong lòng, bởi nhìn thấy mẫu thân mình tâm niệm trong lòng quay cuồng trong mắt.
Bóng nho nhỏ như cơn gió ào vào trong lòng người mặc áo tím trong trẻo lạnh lùng, ôm chặt lấy nàng, giọng nghẹn ngào nói, “Nương, nương, nương, con rất nhớ người, thật sự rất nhớ người! Ô ô con còn nghĩ sẽ không gặp được nương nữa, nương, nương, nương….” Cứ lặp đi lặp lại một câu, mọi ngôn từ chỉ dùng một từ này để hình dung tất cả, biểu đạt tình ý vô hạn, cũng như muốn dùng tiếng “nương” này hàn gắn lại những ngày xa cách nàng, giống như bé đã rời xa nương rất lâu, rất lâu rồi vậy!
LÒng Bạch Mặc Y mềm như nước vậy, ngồi xổm xuống ôm chặt lấy Bạch Vô Thương, chóp mũi hít ngửi mùi thơm trên người bé, lòng như trống rỗng bỗng được lấp đầy, chỉ trong nháy mắt sáng ngời, trong đầu lòng đầy hoài nghi được cái ôm này tan biến, vì trước đó nàng không để tâm lắm tới Vô Thương nên không cảm giác được, đứa bé này thật ra đối nàng toàn tâm toàn ý, sao nàng lại ích kỷ muốn buông bé ra chứ?
“Thật xin lỗi, nương đã tới chậm, thật xin lỗi!” Xoa mái tóc mềm mại của bé, giọng Bạch Mặc Y đầy áy náy.
“Nương, con rất nhớ người!” Vân không buông nàng ra, Bạch Vô Thương buồn bã trong lòng nàng, vui sướng ch4y nước mắt làm ướt đẫm cả mảng quần áo nàng.
“Nương cũng nhớ con lắm…”
“Nương sau này chúng ta đừng bao giờ xa nhau nữa được không?” Trong giọng nói nho nhỏ có xen lẫn tia sợ hãi.
BẰng sự thông minh của bé, cũng chẳng qua chỉ là một đứa trẻ, bé mới năm tuổi là thời điểm rất cần nương!
“Được, sau này chúng ta cũng sẽ không tách ra, ai cũng không thể!” Bạch Mặc Y kiên định trả lới bé, nàng đã từng muốn để cho lão nhân Thiên Ky dẫn bé rời đi, nhưng cung Tố Thủy cũng không phải là nơi an toàn, lão nhân Thiên Ky hành tung bất định, đem Vô Thương giao cho lão, lúc này nàng có chút lo lắng, sau này nàng sẽ tự mình dạy bé, trừ phi bé không cần nàng nữa.
“Nương, nương….” Giọng kích động không biết nói gì, Bạch Vô Thương chỉ biết gọi mẹ.
“Nương đây, thật sin lỗi…..Nương không nên để con bị cách quá lâu!” Lòng tràn ngập áy náy Bạch Mặc Y chỉ biết nói vậy, thật ra chỉ mình nàng biết, vì sao nàng lại sám hối thế!
Sở Quân Mạc lẳng lặng đứng ở bên hai người, nhìn hai người ôm chặt nhau một chỗ không nhìn hắn mà chẳng thấy phiền muộn, đôi mắt phượng ôn hòa như nước, như nhìn người vợ đã xa cách đứa con lâu ngày giờ mới gặp lại lệ rơi đầy mặt, đầy bao dung.
Chỉ là lâu trong lòng bỗng trào lên hơi khó chịu, đơn giản là nàng coi nhẹ hắn quá lâu, hắn cũng muốn được nàng ôm một cái…..