Dịch: Kei/ Beta: Phi Phi
Đôi khi Hàn Cẩm Thư cảm thấy, đàn ông, đặc biệt là người đàn ông tên Ngôn Độ này đúng là sinh vật khó hiểu.
Rõ ràng anh không yêu cô nhưng lại có d*c vọng chiếm hữu mạnh mẽ, trong lòng không có cô nhưng lại hy vọng ánh mắt của cô luôn dán chặt vào anh, một giây cũng không rời. Muốn cô coi trọng, muốn cô nhớ nhung và nhớ rõ từng ngày kỷ niệm với anh.
Chẳng hạn như ngày kỷ niệm hai năm kết hôn.
Mặc dù hơi xấu hổ nhưng phải công nhận rằng cô thực sự đã quên bẵng đi mất.
Xung quanh tối đen như mực, không khí dường như ngưng trệ hơn nửa phút.
Bàn tay đang cầm điện thoại của Hàn Cẩm Thư bất giác nắm chặt, ngay cả những ngón chân trong đôi giày thể thao cũng lúng túng co lại. Một lúc sau, cô hắng giọng như cố vớt vát điều gì đó: “Ừm, ngày kỷ niệm. Anh đã ăn tối chưa? Nếu chưa thì bây giờ em đặt chỗ, anh muốn ăn món Trung, món Pháp hay món khác?”.
Ngôn Độ nhìn chằm chằm cô vài giây rồi hất cằm ra hiệu cho cô bật đèn phòng khách.
Hàn Cẩm Thư đưa tay chạm vào công tắc trên bức tường bên cạnh.
Trong nháy mắt, phòng khách rộng lớn tỏa ra ánh sáng màu cam ấm áp.
Trên chiếc bàn ăn dài phủ khăn màu trắng không tì vết là những chân nến chưa thắp theo phong cách châu Âu. Hai bên là những món ăn đa dạng như trứng cá muối, tôm hùm Paris, súp cá Bouillabaisse và thịt bò Bourguignon.
Hàn Cẩm Thư: “.”.
Được rồi.
Nghi thức quả nhiên là nỗi ám ảnh bẩm sinh của các quý tộc.
Sự sắp xếp này cũng khá chu đáo.
Hàn Cẩm Thư thấy đói bụng khi nhìn những món ăn ngon trước mặt. Cô ngồi xuống bàn ăn không hề do dự, mỉm cười nhìn về phía Ngôn Độ, rất thiện chí nói: “Để Ngôn tổng đợi lâu rồi, lại đây ăn cơm thôi”.
Ngôn Độ vẫn giữ vẻ mặt không biết vui hay giận, một lúc sau, cuối cùng anh cũng sải chân bước tới ngồi xuống đối diện cô.
Vì xấu hổ chuyện quên mất ngày kỷ niệm mà Hàn Cẩm Thư ngồi rất nghiêm chỉnh. Mãi cho đến khi Ngôn Độ cầm dao nĩa lên cô mới bắt đầu động đậy.
Sau đó, hai người đều chẳng ai nói thêm một câu nào nữa.
Không biết đầu bếp nổi tiếng nào đã làm nên bữa tối dưới ánh nến này, vừa ngon miệng vừa ngon mắt. Hàn Cẩm Thư tập trung vào món ăn, cô ăn rất vui vẻ.
Ngay lúc cô ợ hơi và gắp miếng kem tráng miệng cuối cùng, người đàn ông đối diện đột nhiên cử động.
Không biết Ngôn Độ từ đâu biến ra một hộp quà hình vuông, chậm rãi đẩy đến giữa bàn ăn.
Hàn Cẩm Thư thấy thế đột nhiên ngừng ăn bánh mousse, hơi nghi ngờ ngước mắt nhìn anh.
Ngôn Độ đã dùng cơm xong đang ngồi dựa vào ghế, đôi chân dài bắt chéo nhau. Anh nói: “Kỷ niệm hai năm ngày cưới vui vẻ, đây là quà tặng cho em”.
“…”.
Hàn Cẩm Thư phải đứng dậy mới với tới hộp quà. Cô mở ra xem, là một sợi dây chuyền kim cương cực kỳ tinh xảo từ thương hiệu trang sức nổi tiếng quốc tế, nhìn rất chói mắt.
Cô im lặng một hồi rồi đóng hộp lại, mỉm cười nói hai chữ: “Cảm ơn”, tiếp đó lại nói tiếp: “Món quà kỷ niệm hai năm của anh, em nhớ kỹ rồi, sau này bù lại cho anh”.
Ngôn Độ: “Lại nhớ kỹ?”.
Hàn Cẩm Thư: “…”.
“Lần trước anh đón cháu cho em, em cũng hứa tặng anh quà, sau đó là thẻ ước nguyện, còn cả lần này”. Ngôn Độ nhìn thẳng cô, nhướng mày, tâm tình bất định: “Có câu quá tam ba bận, em nợ anh quá nhiều, anh sợ em trả không hết”.
Đã hứa suông nhiều quá, cuối cùng đã đến ngày mất đi hiệu lực. Hàn Cẩm Thư âm thầm cam chịu mà thở dài, nói: “Nhưng em thật sự quên mất, xin lỗi anh”.
“Như vậy đi”. Ngôn Độ nói: “Để anh gợi ý cho em món quà kỷ niệm lần này”.
Hàn Cẩm Thư: “Được đó, anh muốn gì?”.
Tốt nhất là nên có gợi ý để cô đỡ phải hao tổn tâm trí.
Ngôn Độ nhìn thẳng vào mắt cô, im lặng một lát mới từ từ nói: “Anh muốn… em hôn anh”.
Hàn Cẩm Thư: “…”.
Nói thật, gợi ý này nằm ngoài dự liệu của Hàn Cẩm Thư.
Cô vẫn luôn cho rằng, một đôi nam nữ thật lòng yêu nhau thì khi hôn mới cảm thấy lâng lâng mê đắm, còn lại chẳng qua là đói khát gặp mưa, củi khô gặp lửa, chỉ có thể an ủi cơ thể chứ không khiến tâm trí vui vẻ. Giữa cô và Ngôn Độ, một nụ hôn có thể được coi là một món quà không?
Nhưng ý này cũng rất thuận tiện, chỉ cần chạm môi là vừa tiết kiệm tiền vừa tiết kiệm công sức.
Nghĩ tới đây, Hàn Cẩm Thư nhìn Ngôn Độ tự nhiên mỉm cười, đáp: “Được thôi”.
Cuối cùng, Hàn Cẩm Thư cúi người qua, nhẹ nhàng hôn lên gò má anh.
Cô vốn dĩ muốn hôn theo kiểu chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm vào sẽ tách ra ngay nhưng khi cô vừa định đứng thẳng lên thì Ngôn Độ đã có hành động.
Anh vươn tay ôm lấy eo cô kéo vào lòng. Thừa lúc cô còn đang ngơ ngác, anh nghiêng đầu qua, môi mỏng hơi hé cắn nhẹ vào cần cổ trắng như tuyết của cô.
Chỉ vì một nụ hôn má đơn thuần khiến trái tim rung động dẫn tới mất kiểm soát.
Người ta nói thực sắc tính dã, Hàn Cẩm Thư thấy rằng quan điểm này được phản ánh vô cùng sâu sắc trên người Ngôn Độ.
Đối với cô, chuyện chăn gối vợ chồng cũng giống như ăn uống là việc mỗi ngày Ngôn Độ phải làm. Cũng may anh rất có thiên phú trong chuyện ân ái, mặc dù không có ý so sánh nhưng Hàn Cẩm Thư cũng đoán được anh là người giỏi nhất trong những người giỏi nhất, bởi vậy anh thận trọng cô cũng không cự tuyệt.
Trong cơn mê man, chiếc thuyền bị cuốn vào những con sóng dữ dội, trước khi nó bị đánh tan hoàn toàn thì mặt biển đã dần trở lại tĩnh lặng.
Hàn Cẩm Thư mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Trong lúc mơ hồ, không hiểu sao Hàn Cẩm Thư lại nhớ đến những lời phàn nàn của Du Thấm về Lương Hàn Lâm trước khi ly hôn.
Khi đó Du Thấm và Lương Hàn Lâm vẫn là vợ chồng mới cưới rất yêu thương nhau, mọi chuyện đều ổn, duy nhất chuyện sinh hoạt vợ chồng là không mấy hòa hợp. Du Thấm thích Lương Hàn Lâm, Lương Hàn Lâm cũng vừa ý Du Thấm, nhưng sau khi tắt đèn thì mọi thứ lại nhàm chán tẻ nhạt.
Nghĩ đến cô và Ngôn Độ.
Không có sự đồng cảm trong tâm hồn, không có sự giao thoa trong cảm xúc nhưng thân thể đêm đêm lại bốc cháy. So sánh như vậy khiến cho hai chữ tình yêu trở nên nhạt nhòa và bất lực.
…
Vài ngày sau, Hàn Cẩm Thư dậy sớm đi làm như thường lệ.
Buổi chiều tình cờ đi ngang qua bàn y tá, cô thấy mấy y tá trẻ tuổi đang sôi nổi thảo luận gì đó, Hàn Cẩm Thư nghe thấy những từ khóa như “Weibo”. Trở lại văn phòng, cô vội vàng đăng nhập vào ứng dụng, tìm kiếm mục hot search.
Đứng đầu bảng tìm kiếm là: Trần Tình Sa khách sạn G.
Hàn Cẩm Thư bấm vào chủ đề này thì phát hiện ra một tay săn ảnh nổi tiếng đã tung tin nóng của nữ minh tinh Trần Tình Sa.
Người này xuất thân là một diễn viên phim cấp ba, liên tục bị tung tin lên các mặt báo, lần này cô ta bị chụp ảnh vào khách sạn G năm sao ở vùng ngoại ô phía bắc thành phố Ngân Hà lúc 2 giờ chiều nay với một người đàn ông có vẻ ngoài rất ưu tú.
Cô ấn mở video tin tức đó ra.
Vì là video quay lén nên chất lượng hình ảnh và góc độ đều rất mơ hồ. Trong video, nữ minh tinh mặc một chiếc váy ôm ngắn nóng bỏng, đội mũ lưỡi trai và đeo kính râm, còn người đàn ông cùng cô ta vào khách sạn chỉ có thể nhìn được bóng lưng, cao lớn rắn rỏi, khí chất vô song.
Ánh mắt của Hàn Cẩm Thư chợt lóe lên.
Mặc dù chỉ thấy bóng lưng nhưng Hàn Cẩm Thư vẫn có thể nhận ra nam chính của tin nóng này trong nháy mắt.
Bộ vest mà anh ta mặc là sản phẩm mùa thu năm ngoái của một thương hiệu quốc tế. Hàn Cẩm Thư nhớ rõ lúc đó cô thích một chiếc túi và cần phải đặt hàng, thế nên cô đã mua rất nhiều đồ may sẵn cho đủ số lượng, trong số đó có bộ vest may sẵn này.
Màu xanh ngọc, cao cấp và đắt tiền, cực kỳ kén người mặc.
Cùng với khí chất và phong thái có một không hai đó, Hàn Cẩm Thư rất chắc chắn và khẳng định rằng nam chính trong tin tức của người đẹp đóng nóng bỏng kia chính là chồng của cô.
Nhìn video và ảnh động trên màn hình điện thoại, Hàn Cẩm Thư nhướng mày với vẻ rất thích thú.
Mới kỷ niệm ngày cưới mấy ngày mà anh đã gặp riêng với một nữ minh tinh ở bên ngoài, thật là bội bạc. Ngôn tổng đang chơi trò gì vậy, đột nhiên muốn đổi đi đường cặn bã mở rộng hậu cung rồi ư?
Buổi tối về nhà.
Biệt thự trống vắng.
Hiếm khi cô được tan làm sớm như vậy, Hàn Cẩm Thư rảnh rỗi lấy mấy gói đồ ăn vặt rải trên bàn trà, nhoài người ra sô pha vừa ăn đồ ăn vặt vừa xem bộ phim truyền hình mà cô đang theo dõi gần đây.
Xem được một nửa thì tiếng mở cửa vang lên.
Ai đó đã trở về rồi.
Bộ phim mà Hàn Cẩm Thư xem là một bộ phim thanh xuân, hai nam nữ sinh trung học yêu nhau, màn hình tràn ngập bong bóng màu hồng. Cô xem mà không kìm được mỉm cười hiền hòa, ánh mắt cũng không ngước lên chào: “Anh về rồi à”.
Ngôn Độ ậm ừ một tiếng, tiện tay cởi áo vest ra thả bên cạnh.
Cô liếc mắt thoáng thấy màu xanh ngọc chói lọi. Hàn Cẩm Thư theo bản năng quay đầu qua nhìn áo vest Ngôn Độ vừa thả xuống.
Rắc rắc.
Cô đang chăm chú cắn hạt dưa vị bơ, trong lòng thầm nghĩ: Hóa ra một người có tâm cơ thâm trầm, tâm tư kín đáo như bạo quân cũng có lúc sơ sẩy.
Vừa mới bị phóng viên chụp lén tung lên mạng, bây giờ lại mặc quần áo đi hẹn hò với tình nhân về nhà, chẳng lẽ sợ cô không nhìn thấy anh ngoại tình à.
Hoặc là không phải sơ suất.
Mà anh căn bản không có ý giấu cô?
Suy đoán này khiến trong lòng Hàn Cẩm Thư tràn ngập nghi hoặc. Gần vua như gần cọp, cô không đoán được anh đang suy nghĩ điều gì, vẫn nên án binh bất động trước đã. Nghĩ vậy, cô thu ánh mắt lại làm như không có chuyện gì, tiếp tục cắn hạt dưa xem phim giả vờ bình tĩnh.
Bên cạnh, Ngôn Độ tháo chiếc Vacheron Constantin trên cổ tay đặt lên quầy rượu rồi tự rót cho mình một ly Whisky.
Nam nữ chính trong phim đang làm bài kiểm tra trong lớp.
Nữ chính ngây thơ trong sáng ngọt ngào làm đến câu hỏi trắc nghiệm vật lý thì lặng lẽ hướng ánh mắt cầu cứu đến nam chính thông minh. Nam chính nở nụ cười bất đắc dĩ và cưng chiều, anh viết đáp án vào một tờ giấy nhỏ rồi đưa nó cho nữ chính.
Nữ chính mở tờ giấy ra, bên trên viết đáp án và một dòng chữ:
Xem đáp án của tớ thì phải đồng ý làm bạn gái tớ.
Lời thổ lộ và tình tiết sến sẩm khiến một người phụ nữ đã có chồng như Hàn Cẩm Thư không nhịn được mà cười thành tiếng, vừa cười vừa đút hạt dưa vào miệng.
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên ngoài tivi, lạnh lùng mang theo chút mệt mỏi vô tình kéo Hàn Cẩm Thư đang đắm chìm trong tình yêu ngọt ngào của nam nữ chính trở về hiện thực.
Ngôn Độ: “Vị tiểu thư mỗi ngày đều xung phong hóng chuyện thiên hạ này, em không có gì muốn hỏi sao?”.
Hàn Cẩm Thư sửng sốt một chút, sau đó dứt khỏi đống đồ ăn vặt, ngẩng đầu lên nhìn anh, có phần khó hiểu: “Hỏi cái gì”.
Ngôn Độ lắc lắc ly rượu ngoại, vẻ mặt nghiêm túc, biểu cảm bình tĩnh, mọi thứ dường như vẫn diễn ra như bình thường.
Hàn Cẩm Thư chiêm ngưỡng góc nghiêng hoàn hảo ba giây. Sau đó, cô bỗng nhận ra anh đang nói về bài hot search trên Weibo hôm nay.
Thông thường, khi chính thất phát hiện chuyện ngoại tình của chồng mình, hoặc sẽ tạm nhân nhượng và nhắm mắt làm ngơ hoặc là thẹn quá hóa giận mà đuổi tên khốn đó đi rồi ly hôn. Nhưng Hàn Cẩm Thư sẽ không chọn cách nào trong hai cách trên.
Cuộc hôn nhân của cô và Ngôn Độ không có sự ràng buộc về mặt tình cảm.
Không có tình yêu thì không có quan tâm, không quan tâm thì sẽ không có chuyện ấm ức và tức giận.
Đối với Hàn Cẩm Thư mà nói, chuyện Ngôn Độ và cô em kia gặp mặt riêng không khác gì màn dụ dỗ Julius Caesar của Cleopatra. Cô tuyệt đối là người đứng xem và không hề nhập tâm thế nên cô hóng chuyện rất vui vẻ và không hề dao động.
“Ý anh là hot search hôm nay? Trần Tình Sa ấy hả?” Giọng điệu của Hàn Cẩm Thư như chợt nhận ra điều gì đó.
Ngôn Độ thưởng thức ly thủy tinh rót đầy rượu ngoại, không lên tiếng.
“Không tệ, dáng người cô ấy khá đẹp, trông cũng được. Có điều em xem hình ảnh thì thấy cằm của cô ấy hơi lộ ra, có thể phải sửa lại”. Hàn Cẩm Thư nói vô cùng khách quan: “Nếu cô ấy cần thì có thể đến tìm em, em đích thân chữa trị giúp cô ấy”.
Vừa dứt lời, cuối cùng Ngôn Độ cũng nhướng mắt lên nhìn cô. Đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng cô, sâu thẳm mà sắc bén như sói cũng giống như chim ưng, đôi môi mỏng hơi mím lại, không nói gì.
Cô vừa nói xong thì tập phim mới nhất đúng lúc kết thúc. Hàn Cẩm Thư gói kín hạt dưa còn thừa bỏ vào giỏ đồ ăn vặt, sau đó phủi tay đứng dậy đi tắm.
Thật trùng hợp, từ phòng khách đến phòng tắm phải đi qua quầy bar.
Hàn Cẩm Thư còn đang hồi tưởng đến vai chính đáng yêu trong phim truyền hình, khóe miệng vô thức nhếch lên.
Vừa ngâm nga bài hát đi ngang qua Ngôn Độ, đột nhiên cô dừng lại, quay đầu qua như nhớ đến điều gì đó, nhắc nhở: “Có điều, khách sạn G quá lộ liễu, cánh săn ảnh ở thành phố Ngân Hà cả ngày ngồi xổm bên ngoài để chụp minh tinh và người nổi tiếng, nếu được thì lần sau đổi chỗ khác đi nhé?”.
Giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ, hơn nữa còn rất tử tế.
Ngôn Độ hơi ngẩng đầu uống hết rượu Whisky trong ly, hai má căng đầy cũng không nuốt xuống.
Hàn Cẩm Thư đã cất bước rời khỏi.
Thế nhưng, cô vừa mới đi được hai bước thì cổ tay đã bị một lực mạnh nắm chặt lấy. Cô có chút giật mình, chưa kịp hoàn hồn thì cả người đã bị kéo trở lại.
Ngôn Độ trực tiếp kéo cô lại, đẩy cô lên quầy rượu.
Mặt bàn bằng đá cẩm thạch trắng nhẵn nhụi không tì vết, Hàn Cẩm Thư chỉ có thể bị động nằm ngửa, giống như một con cừu vừa chờ bị làm thịt vừa vô lực phản kháng.
Hàn Cẩm Thư: “.”.
Hàn Cẩm Thư vừa ngạc nhiên vừa hoảng hốt, hai mắt mở to kinh ngạc. Cô thấy Ngôn Độ cúi sát người lại, cảm giác gò má hơi nóng của mình bị lướt qua. Ngay sau đó, đôi môi dính rượu áp lên vành tai phải của cô, cảm giác mềm mại mà mát lạnh như cỏ xanh sau đêm mưa.
Vành tai vốn yếu ớt mẫn cảm.
Anh thầm thì bên tai cô, mùi rượu cay nồng phảng phất giống như tiếng thì thầm giữa người yêu nhau, triền miên trầm thấp, từng chữ đều khiến cô không tự chủ được mà run lên.
“Tiểu thư tình, em quả nhiên có bản lĩnh”.
“Em luôn biết chính xác làm thế nào để khiến anh khó chịu phải không”.