Khi nhìn thấy Giang Vũ nhân lúc cô lơi lỏng cảnh giác để đột nhiên sàm sỡ điên cuồng, sắc mặt Kỷ Tuyết Tình lập tức trở nên lạnh như băng, trong mắt có ánh sáng lạnh lập loè.
Kỷ Tuyết Tình vừa định nổi đoá, thư ký Tiểu Viện vào phòng bệnh, đúng lúc bắt gặp cảnh tượng trước mắt, thế là lập tức nổi giận: “Tên khốn, anh đang làm gì thế hả?”
“Cút đi, không ngờcái thăng dê xồm vô sỉ nhà anh lại dám sàm sỡ cô chủ nhà tôi”.
Tiểu Viện đi tới, tức giận đẩy Giang Vũ ra, lo lằng hỏi Kỷ Tuyết Tình: “Cô chủ, chị không sao chứ? Em sẽ gọi người chém tên khốn kiếp này ra thành nghìn mảnh”.
“Tôi không sao, không cần phải làm ầm lên đâu”.
Kỷ Tuyết Tình cố chịu đựng cơn đau, lạnh lùng lườm nguýt Giang Vũ: “Tại tôi không cảnh giác, không trách người ta được”.
Tuy ngoài miệng Kỷ Tuyết Tình nói rằng không tin số phận, không tin lời nói của ông thầy bói già kia, nhưng Giang Vũ đã chứng thực lời tiên đoán của ông ta, ít nhiều gì cô cũng có chút kỳ vọng vào anh.
Nhưng bây giờ... thất vọng vô cùng. “Bác sĩ Tê, mau cho cô chủ uống thuốc đi”.
Khi thấy vẻ mặt đau đớn của Kỷ Tuyết Tình, Tiểu Viện lo lắng nói với ra ngoài cửa.
“Tôi đây!”
Một người đàn ông trung niên để râu dê, đeo hộp thuốc bước vào phòng bệnh, lấy một đống thuốc ra đặt trước mặt Kỷ Tuyết Tình.
Tiểu Viện cẩn thận giúp Kỷ Tuyết Tình uống thuốc, nhưng sau khi uống được một lúc, tình hình của Kỷ Tuyết Tình vẫn không có chuyển biến tốt.
Bác sĩ Tê quấn một sợi dây đỏ quanh cổ tay Kỷ Tuyết Tình, bắt đầu bắt mạch bằng dây.
Kỷ Tuyết Tình là cô công chúa nhỏ nhà họ Kỷ của hoàng tộc Kim Lăng, cơ thể cao quý trong sạch, ngay cả bác sĩ cũng không thể tuỳ tiện chạm vào.
Bởi vậy, có thể thấy hành vi nằm tay người ta sờ lung tung ban nãy của Giang Vũ là một tội không thể tha đến nhường.nào.
“Cô chủ! Cô bị cảm lạnh nên thuốc mới không có tác dụng”.
Sau khi khám xong, bác sĩ Tê nghiêm túc nói: “Tôi sẽ châm cứu cho cô trước, giải cảm mới có thể giúp thuốc phát huy tác dụng, từ đó giảm bớt cơn đau”.
“Không được, tuyệt đối không được!”
Đúng lúc này, Giang Vũ la lớn: “Cô Kỷ không phải bị bệnh, ông châm cứu bừa như vậy sẽ hại đến tính mạng của cô ấy đấy".
Giang Vũ biết mình đã làm Kỷ Tuyết Tình tức giận, lại thấy bác sĩ đến nên anh không đứng ra nữa.
Nhưng nghe bác sĩ Tê nói sẽ châm cứu cho Kỷ Tuyết Tình, anh không nhịn được mà lên tiếng ngăn cản.
“Đây là?” Bác sĩ Tê mờ mịt nhìn sang Giang Vũ.
“Tên khốn ăn cháo đá bát nhà anh, bớt ở đây nói xàm nói nhảm lại đi”.
Tiểu Viện chán ghét mắng, hung dữ nhìn Giang Vũ chằm chằm: “Nếu anh làm trì hoãn việc điều trị của cô chủ, cho dù có mười cái mạng anh cũng không đủ để chết đâu”.
“Tôi, tôi không có nói xàm nói nhảm”.
Giang Vũ sốt ruột giải thích: “Triệu chứng của cô Kỷ không phải bệnh mà là..”
“Đừng ồn nữa!”
Kỷ Tuyết Tình giận dữ mắng, đau đớn bảo: “Bác sĩ Tề, châm cứu cho tôi nhanh lên, tôi đau sắp chết rồi đây này”.
“Thầy tôi là dược vương Thần Nông, trước đây ông ấy từng khám cho cô Kỷ và biết được cô ấy mắc bệnh tim bẩm sinh”.
Bác sĩ Tê chuẩn bị châm cứu, tranh thủ nói kháy Giang Vũ một câu: “Cậu là ai, lẽ nào y thuật của cậu còn giỏi hơn cả
thầy tôi chäc?”
“Tôi cũng không biết phải giải thích thế nào nữa, nhưng giờ mà ông châm cứu cho cô Kỷ sẽ hại cô ấy chết thật đấy!”
Giang Vũ cuống cuồng nhìn sang Kỷ Tuyết Tình: “Cô Kỷ, cô phải tin tôi!”
“Bác sĩ Tê, bắt đầu đi!” Kỷ Tuyết Tình năm lên giường, không đoái hoài tới yêu cầu thành khẩn của Giang Vũ, chủ yếu vì đã không còn tin
tưởng vào anh.
Bác sĩ Tê không nói nhảm nữa, đưa tay ra châm một kim vào huyệt Phong Trì của Kỷ Tuyết Tình...
“Á!”
Một kim châm vào, Kỷ Tuyết Tình lập tức hét thảm thiết, toàn thân run rẩy dữ dội.
“Sao, sao lại thế được!”
Bác sĩ Tề thay đổi sắc mặt, bối rối đến mức không biết làm gì.
“Ông mau nghĩ cách đi chứ!”
Tiểu Viện lo lắng quát: “Nếu cô chủ gặp bất trắc gì, cả ông và tôi có chết nghìn lần cũng chưa chắc hết tội đâu!”
Bác sĩ Tề luống cuống tay chân: “Tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì nữa, rõ ràng tôi chỉ giải cảm theo cách rất đơn giản thôi mà, sao lại như vậy...”
“Tránh ra!”
Giang Vũ bước lại gần đẩy Tiểu Viện và bác sĩ Tê ra, sau đó rút cây kim kia ra rồi nắm lấy tay Kỷ Tuyết Tình tiếp tục xoa nắn.
“Láo thật, anh còn dám sàm sỡ cô chủ nhà tôi nữa cơ á”.
Nhìn thấy cảnh này, Tiểu Viện nổi giận: “Người đâu, bắt cái tên khùng điên này lại cho tôi”.
Ngay sau đó, một vệ sĩ áo đen mặt lạnh xông vào phòng bệnh, đưa tay định túm lấy vai Giang Vũ.
Đối mặt với sự cố bất ngờ xảy ra, trong đầu Giang Vũ xuất hiện một lượng lớn ký ức về chiến đấu theo bản năng.
Khi thấy vệ sĩ sắp bắt được vai mình, Giang Vũ đột nhiên xoay người lại, giậm chân tránh tay đối phương, đồng thời đâm vào ngực anh ta như một viên đạn pháo.
Một tiếng “rầm” nặng nề vang lên.
Tên vệ sĩ cao to lực lưỡng kia bị Giang Vũ đâm bay thẳng ra ngoài.
Từ đầu đến cuối, anh vẫn nằm tay phải của Kỷ Tuyết Tình không ngừng xoa nắn nhịp nhàng.
Nhìn thấy cảnh này, mấy người trong phòng bệnh đều trợn mắt ngoác mồm.
Ngay cả Kỷ Tuyết Tình đang trong cơn đau cũng hết sức. ngạc nhiên.
Chẳng ai ngờ được Giang Vũ trông yếu đuối thế kia mà lại có sức bật mạnh đến mức này.
Rốt cuộc anh là ai? Vệ sĩ của Kỷ Tuyết Tình đều là những người xuất sắc được tuyển chọn kĩ lưỡng, ấy vậy mà giờ lại bị Giang Vũ hạ gục bằng một chiêu, quá vô lý.
“Là một người tập võ!”
Tên vệ sĩ bị Giang Vũ đâm bay đứng vững lại, nhanh chóng rút súng lục từ bên hông ra nhằm vào anh: “Cậu thả cô chủ nhà tôi ra ngay, nếu không tôi sẽ bản chết cậu”.
“Lại có cả súng!”
Mặt Giang Vũ hơi biến sắc: “Rốt cuộc cô Kỷ này là ai?”
Hoa Hạ quản lý súng rất nghiêm ngặt, thế mà vệ sĩ của Kỷ Tuyết Tình lại có súng lục, việc này không hề đơn giản chút nào.
“Dừng tay!
Vào thời khắc căng như dây đàn, Kỷ Tuyết Tình khế quát một tiếng, sau khi nhìn Giang Vũ một lúc, cô lạnh lùng bảo: “Để anh ta thử xem sao!”
“Cô chủ, không thể được!” Bác sĩ Tề lập tức đi tới khuyên can: “Tên nhóc này còn trẻ
như vậy không thể biết y thuật được, nếu để cậu ta làm bừa, ngộ nhỡ...”
“Ông châm một kim suýt chút nữa lấy mạng tôi, lại không có cách điều trị giúp tôi, vậy cũng chỉ có thể để cho anh ta thử xem sao thôi”.
Kỷ Tuyết Tình không kiên nhẫn ngắt lời bác sĩ Tê.
“Tôi...”
Ông ta lập tức cứng họng, đành phải im miệng.
“Cảm ơn!”
Khi thấy Kỷ Tuyết Tình tin tưởng mình, Giang Vũ nói nhỏ: “Tôi sẽ cố hết sức chữa khỏi bệnh cho cô!”
“Giờ tôi không có lựa chọn nào khác th
Kỷ Tuyết Tình nhìn Giang Vũ với vẻ mặt không cảm xúc, cảnh cáo: “Nếu anh lừa tôi, tôi nhất định sẽ bắt anh trả giá thật thảm”.