Giang Vũ hơi sững sờ, vội đáp: "Tiện, tiện chứ. Tôi sẽ đến thăm ông ấy ngay." Ông Hoắc là trưởng bối của Kỷ Tuyết Tình, ông ấy đối xử rất tốt với Kỷ Tuyết
Tình và Giang Vũ. Đến Ngô Thành mà chưa đi thăm ông Hoắc, đúng là có chút thất lễ.
"Tôi đang ở dưới khách sạn nơi anh ở, anh sửa soạn xong thì xuống đây. Lời vừa dứt, Hoắc Tú Tú lập tức cúp máy.
"Quả không hổ danh là một trong ba gia tộc lớn của Ngô Thành, quả thật nắm rõ hành tung của mình."
Giang Vũ vươn vai, rồi lập tức đi rửa mặt chải đầu.
Mười phút sau!
Giang Vũ bước xuống lầu, vừa ra cửa đã thấy Hoắc Tú Tú trong bộ trang phục công sở đứng bên cạnh một chiếc xe Mercedes đen, trông có vẻ đã đợi khá
lâu.
"Cô gái này quả không hổ là người đứng đầu nhà họ Hoắc, khí thế thật không tầm thường!" Giang Vũ nhìn Hoắc Tú Tú đầy hứng thú.
Lần đầu gặp, Hoắc Tú Tú mặc sườn xám, mang đầy vẻ đẹp cổ điển.
Còn bây giờ lại mang phong thái của một người phụ nữ mạnh mẽ, khí thế áp đảo.
"Đã mười giờ rồi, anh đúng là ngủ đã nhỉ."
Hoäc Tú Tú liếc Giang Vũ một cái rồi mở cửa ghế phụ: "Lên xe đi, ông nội tôi đang chờ anh!"
"Cảm ơn cô Hoắc đã đích thân tới đón." Giang Vũ cười, nhưng thay vì ngồi ở ghế phụ, anh lại chui vào ghế sau.
Thấy mình đã đích thân mở cửa mà Giang Vũ lại không nể mặt, Hoắc Tú Tú có chút không vui.
"Cô Hoắc, đừng hiểu lầm!"
Giang Vũ thò đầu ra, mỉm cười Tuyết Tình, mong cô thông cảm."
lữa nam và nữ, tôi chỉ ngồi ghế phụ của
"Hừ! Trước mặt tôi còn làm bộ chung tình gì chứ!”
Hoắc Tú Tú bĩu môi khinh thường, đóng cửa xe mạnh tay rồi lái xe đến nhà ông nội Hoắc.
Do chưa ngủ đủ giấc, Giang Vũ bắt đầu thiu thiu ngủ trên xe. "Tên này đúng là biết làm bộ!”
Ban đầu, Hoắc Tú Tú định hỏi Giang Vũ về chuyện ngọc bội, nhưng thấy anh không để ý đến mình, cô ta cũng không muốn bắt chuyện trước.
Khi Giang Vũ và Hoắc Tú Tú đến biệt thự nơi ông Hoắc sinh sống, ông Hoắc và ông Lư đang ngồi trong sân chơi cờ.
"Anh bạn nhỏ Giang Vũ, dạo này cậu đúng là danh nhân ở Ngô Thành!"
Thấy Giang Vũ đến, ông Hoắc đặt quân cờ xuống, niềm nở chào đón: "Lại đây, đây là bạn già của tôi, cậu cứ gọi ông ấy là ông Lư."
"Tiểu bối Giang Vũ, bái kiến ông Hoắc, chào ông Lư." Giang Vũ lễ phép chắp tay.
"Chàng trai trẻ, cậu không những đánh bại được Kim Tái An trên lôi đài, mà còn có thể toàn mạng rời khỏi nhà họ Kim."
Ông Lư nhìn Giang Vũ đầy hứng thú: "Không hổ là người mà cô Kỷ để mắt đến, quả thực tuổi trẻ tài cao!"
"Ông Lư quá khen rồi."
Giang Vũ cười khiêm tốn: "Không phải tôi có bản lĩnh, mà là Kim Tái An và nhà họ Kim quá yếu!"
"Anh chỉ biết nói khoác thôi!"
Nghe vậy, Hoắc Tú Tú trợn mắt: "Nhà họ Kim có thể cùng nhà họ Hoắc của tôi nằm trong top ba gia tộc lớn ở Ngô Thành, thực lực không cần phải nghi ngờ."
"Nếu không phải anh dựa vào danh tiếng của cô Kỷ, người ta đã chẳng tha cho anh rồi!"
Ông Lư khẽ nhíu mày, cũng cảm thấy Giang Vũ có chút kiêu ngạo.
"Tôi..."
"Tú Tú, không được vô lễ!"
Ông Hoắc không hài lòng khiển trách: "Đừng nói tới chuyện hôm nay con có
việc cần nhờ Giang Vũ, mà cho dù cậu ấy chỉ là một vị khách bình thường, con cũng không thể nói năng bất kính như vậy."
"Có việc nhờ?”