Gương mặt của Lưu Thư Nhất xám ngoét như tro khi nghe 'Vương Mãn Kim nói vậy.
Nếu những lời Vương Mãn Kim nói là sự thật, có nghĩa cô gái kia là cô cả của nhà họ Kỷ, vậy anh ta chäc chẳn sẽ nhận quả đẳng với thái độ đối xử với cô nhu nấy.
Đáng sợ hơn thế nữa là, người phụ nữ đó lại có quan hệ không bình thường với Giang Vũ. Mà anh ta với Giang Vũ lại là kẻ thù, có ân oán đến mức không thể đội trời chung với nhau.
Anh ta cũng biết rằng, lỡ như Kỷ Tuyết Tình bên phé Giang Vũ thì chäc chẳn toàn bộ nhà họ Lưu sẽ rơi vào thế vạn kiếp bất phục.
“Không thể nào, đừng có nói bậy bạ”.
Triệu Trung Tuyết lại phán một câu chắc nịch khi Lưu Thư Nhất đang bối rối,: “Người phụ nữ kia chỉ là một đứa thư ký quèn, hoàn toàn không thể là cô cả của nhà họ Kỷ được đâu”.
“Làm gì có chuyện, cô cả nhà họ Kỷ lại có thể ở bên một tên đàn ông đã ly hôn như Giang Vũ chứ”.
“Cô ta không biết xấu hổ, nhưng nhà họ Kỷ không thể không biết xấu hổ được”.
“Cô nói có lý đấy”.
Lưu Thư Nhất quệt đi giọt mồ hôi lạnh trên trán, tức giận chửi: “Dù giữa tôi với anh Vương có ân oán với nhau, nhưng anh cũng đừng có bốc phét như vậy nữa”.
“Anh làm thế chỉ khiến tôi càng tức giận hơn thôi, sau đó tôi sẽ trả thù nhà họ Vương càng ghê gớm hơn”.
“Địa vị của anh chưa đủ nên không thể thấy được chân dung của cô Kỷ, nhưng tôi đây đã từng gặp mặt cô Kỷ một lần lúc đi với bố mình đấy”.
Vương Mãn Kim lạnh lùng cười, nhìn Lưu Thư Nhất châm biếm: “Anh đã chọc giận đến cô Kỷ mà còn hy vọng nhà họ Kỷ sẽ hợp tác với nhà họ Lưu các anh sao? Suy nghĩ của anh cũng ngược đời lắm đó nha”.
Ngay lúc này, tâm trạng của Vương Mãn Kim vô cùng vui vẻ. Ban đầu, anh ta còn lo sau khi nhà họ Lưu được thế thì sẽ chèn ép nhà họ Vương.
Nhưng bây giờ anh ta thấy nhà họ Lưu không thể nào được nhà họ Kỷ trọng dụng nữa, nhờ đó những gánh nặng như cục đá đang đè trong lòng của anh ta cũng đã có thể bỏ đi được rồi.
“Dù cho anh nói gì đi chăng nữa, thì tôi cũng sẽ không tin anh đâu”.
Triệu Trung Tuyết khẳng định: “Một tên phế vật như Giang Vũ thì làm sao lọt vào mắt của cô cả nhà họ Kỷ được chứ”.
“Hai người có tin hay không thì tùy, dù sao người gặp xui xẻo sắp tới cũng chẳng phải tôi”.
Vương Mãn Kim lười dong dài với hạng người này, nên thoải mái mà bỏ đi. Thậm chí, anh ta vừa đi vừa trêu chọc, chẳng buồn quay đầu lại: “Đối tác quan trọng của nhà họ Kỷ, người tài trẻ tuổi được nhà họ nâng đỡ cơ đấy, thật đúng là chuyện buồn cười của cả thế giới này mà”.
“Cuối cùng những lời của thắng cha đó nói là thật hay giả thế?”
Lưu Thư Nhất nhìn bóng dáng của Vương Mãn Kim mà nghiệm lại từng câu chữ trong lời của anh ta, thầm nghĩ.
“Anh đừng lo lắng gì hết chồng à, tên mập chết tiệt đó đang nói bậy thôi”.
Triệu Trung Tuyết kéo một cánh tay của Lưu Thư Nhất, an ủi: “Anh thử nghĩ lại coi, cô cả của nhà họ Kỷ cao quý đến mức. nào. Sao cô ấy có thể để ý đến một gã đàn ông đã ly hôn vợ, còn bị mang tiếng là thằng bất lực, bị cắm sừng chứ”.
“Anh ngẫm lại thấy lời nói của em có vài phần đúng đấy”.
Lưu Thư Nhất được Triệu Trung Tuyết an ủi mà yên tâm được rất nhiều, anh ta nhìn thoáng qua Giang Vũ đang ngồi ăn mà nói: “Một cô công chúa lá ngọc cành vàng của nhà họ Kỷ không thể nào để ý đến một thằng bất tài như vậy được, mà một dòng họ đứng đầu Đông Nam như nhà họ Kỷ cũng không thể nào chấp nhận chuyện này”.
“Đúng vậy đấy! Em thấy tên mập kia có thù với anh mới nói bậy bạ để dọa vợ chồng chúng ta thế thôi”.
Triệu Trung Tuyết gật gù, tiếp tục an ủi Lưu Thư Nhất: “Vợ chồng mình đừng có suy nghĩ nhiều rồi tự làm rối nội bộ, tránh để cho kế hoạch của tên mập kia đạt thành công”.
Lưu Thư Nhất cũng ổn định lại tinh thần mình rồi tiếp tục. dẫn Triệu Trung Tuyết đi giao lưu với mọi người xung quanh, không còn để tâm đến chuyện đó nữa. Mọi chuyện dần trở về như lúc vừa rồi.
Sau khi khách khứa đến đông đủ, ngồi xuống. Ánh đèn trong phòng dần tối lại, đồng thời tất cả đèn tụ ánh sáng lại làm sáng rực cả sân khấu.
Một người dẫn chương trình mặc vest bước lên sân khẩu đầy trang trọng khơi gợi không khí bữa tiếc. Sau khi anh ta đã đến vị trí lập tức nói lớn: “Tiếp theo, tôi xin mời vị khách tôn quý nhất của bữa tiệc lần này, cô Kỷ Tuyết Tình của nhà họ Kỷ - Kim Lăng lên sân khấu phát biểu đôi dòng”.
Lưu Thư Nhất vừa nghe lời giới thiệu lập tức căng thẳng, anh ta mở to mắt nhìn chăm chú vào sân khấu. Trong đầu anh †a đang âm thầm cầu nguyện răng, người sắp lên sân khấu. đừng là người phụ nữ mà họ đã thấy kia.
Giang Vũ đang ăn uống suốt bữa tiệc ngồi trong góc, cũng ngẩng đầu lên nhìn sân khấu nói thầm:
“Cô gái tên Kỷ Tuyết Tình này chắc là sếp của Tiểu Viện, vậy nên mình phải nhìn cho rõ để sau này còn đến nhờ cô ấy giải quyết chuyện của Tiểu Viện”.
Dưới ánh nhìn chăm chú của vô số đối mắt, Kỷ Tuyết Tình mặc một bộ váy dạ hội màu đen tuyền, lạnh lùng và kiều diễm nhưng không kém phần quý phái từ từ bước lên sân khấu.
“Không ngờ là cô ta, mình toi rồi. Đúng là chết toi rồi!”
Lưu Thư Nhất nhìn gương mặt quen thuộc mà sợ hãi đến mức mặt trắng bệch, cơ thể run lên nằm liệt trên ghế.
“Lúc trước cô ta từng nói, tên mình là Kỷ Tiểu Viện, sao bây giờ lại thành Kỷ Tuyết Tình rồi?”
Triệu Trung Tuyết ngây ngốc nhìn Kỷ Tuyết Tình sặc sỡ đến lóa cả mặt trên sân khấu, bàn tay cũng siết chặt lại thầm mắng: “Thứ gái điếm ranh mãnh, không ngờ ả lại dám chơi chúng ta một vố đau điếng như vậy. Con này đáng chết lắm mài"
“Cô mới là thứ đáng chết!”
Lưu Thư Nhất đột ngột giơ tay tát cho Triệu Trung Tuyết một bạt tai: “Nếu không “nhờ” cô thì tôi đâu có chọc vào cô Kỷ làm gì, giờ cả đám mới là thứ chết toi đấy”.
“Sao anh lại đổ hết mọi chuyện này cho em vậy chồng?”
Triệu Trung Tuyết uất ức ôm mặt khóc nức nở: “Chuyện ân oán của vợ chùng mình với Kỷ Tuyết Tình từ Giang Vũ mà ra, lúc chúng ta ở bên nhau, Giang Vũ cũng đâu có quen biết với Kỷ Tuyết Tình!”
“Nếu ngay từ đầu biết có kết quả thế này...”
Lưu Thư Nhất nhìn chăm chú vào Triệu Trung Tuyết đầy hung dữ, anh ta hối hận gần chết đây.
Anh ta thầm nghĩ, bản thân là mình là cậu cả của nhà họ Lưu, muốn người phụ nữ thế nào đều có được cả. Nhưng anh ta lại ngu ngốc thích loại đàn bà đã bị chơi qua là Triệu Trung Tuyết.
Ban đầu, anh ta còn tưởng Giang Vũ là một thăng bất tài vô dụng, nên cắm sừng người ta mà chẳng hề sợ hãi.
Nhưng ai dè đâu, Giang Vũ lại kết bạn với Kỷ Tuyết Tình, có quá cha không chứt
“Anh đừng căng thẳng quá chồng à!” Triệu Trung Tuyết che mặt mình, bĩu môi như chẳng hề quan tâm chuyện vừa rồi: “Dù cô ta là con cái nhà họ Kỷ thì sao chứ, chúng ta cũng không sợ cô ta”.
“Cô thì hiểu cái mẹ gì, nhà họ Kỷ chính là dòng họ đứng đầu ở Đông Nam này đấy. Họ chỉ cần thốt bậy một câu thôi,
cũng đủ khiến nhà họ Lưu bị gạch sổ rồi”. Lưu Thư Nhất tức. giận chửi.
“Nhưng cô ta chỉ là cô chủ nhà họ Kỷ thôi, đâu phải kẻ nằm quyền lực đâu”.
Triệu Trung Tuyết nhắc nhở Lưu Thư Nhất một cách rất nghiêm túc: “Nếu người phụ nữ này thật sự nằm được quyền lực lớn trong tay, nhà họ Lưu đã không thể trở thành đối tượng hợp tác quan trọng của nhà họ Kỷ ở Giang Châu và anh cũng không phải người tài trẻ tuổi được nhà họ Kỷ bồi dưỡng rồi đúng không?”
“Chuyện đó...”
“Vừa nấy vợ chồng mình cũng thấy cô ra liên tục nịnh nọt, đeo bám ở bên cạnh mấy nhân vật lớn có tiếng tăm. Điều này chứng minh được, trên đầu của ả còn có người nằm quyền lực lớn hơn nữa rồi”.
Triệu Trung Tuyết lại an ủi tiếp: “Có nghĩa là nói cho cùng thì Kỷ Tuyết Tình cũng không ngồi ở cái ghế cao ở nhà họ Kỷ, vậy nên nhà họ Lưu vẫn sẽ phất lên và anh vẫn sẽ trở thành người được bồi dưỡng quan trọng của họ”.
“Em nói đúng!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!