Sau khi triền miên hồi lâu, Kỷ Tuyết Tình và Giang Vũ Tài lưu luyến không rời bèn tách nhau ra.
Kỷ Tuyết Tình mặt đỏ rúc vào lòng Giang Vũ, há miệng thở dốc.
“Tuyết Tình, có thể ở bên em là điều hạnh phúc nhất đời anh cũng là chuyện may mắn nhất, anh nhất định sẽ cố gắng, tranh thủ thời gian sớm ngày có thể sánh bước bên em”.
Giang Vũ dùng sức ôm chặt lấy cơ thể của Kỷ Tuyết Tình, kiên định nói: “Đời này bất kể có là ai đi chăng nữa cũng không thể tách hai chúng ta ra được, anh nhất định sẽ để em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế gian này”.
“Tình yêu được xuất phát từ hai phía là tình yêu ngọt ngào nhất, em cũng sẽ cố gắng!”
Kỷ Tuyết Tình dùng sức gật đầu, chân thành nói: “Đời này kiếp này, anh không rời em, em không bỏ anh, sống chết cũng không tách rời, nắm tay nhau cho đến khi đầu bạc răng long”.
Trong quá trình vòng quay mặt trời bắt đầu đi xuống, Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình đều không nói gì nữa chỉ lẳng lặng ôm nhau.
Tình yêu luôn tồn tại mãi mãi, và luôn xuất hiện cả trong lúc im lặng.
Khi Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình dắt tay nhau đi xuống vòng quay mặt trời, lập tức bị đám người vây lại, ngoại trừ mười mấy người trung niên nhìn trông khá phúc hậu ra, còn có mấy chục người đàn ông cao to lực lưỡng hung ác cầm vũ khí trong tay.
“Chính là bọn họi”
Lưu Nhã Hiên chỉ đầu ngón tay được băng bó đơn giản vào vào Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình, oán hận nói: “Chính là hai người này đã làm em và em trai bị thương, các anh nhất định phải ra mặt làm chủ cho chúng em?”
“Còn dám chỉ vào tôi à, cô không muốn ngón tay này nữa rồi sao?”
Đối mặt với Lưu Nhã Hiên đang kêu gào, Kỷ Tuyết Tình lạnh lùng hỏi.
Lưu Nhã Hiên hoảng sợ, vội vàng rụt ngón tay lại, cắn răng nói: “Cô dám động đến tôi, hôm nay cũng đừng mong sẽ được bình an, những người anh này của tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô đâu!”
“Đây chính là chỗ dựa mà cô đã tìm được đây sao?”
Kỷ Tuyết Tình quét một vòng, khinh thường nói: “Tôi thấy chẳng tên nào có thể đánh nổi tôi”.
“Cô gái, cô quá kiêu ngạo!” “Ở Ngô Thành này mà dám động đến em gái Nhã
Hiên, hôm nay nếu không giải thích rõ với chúng tôi vậy thì các cô đừng hòng được sống yên ổn”.
“Bộ dạng của cô gái này rất xinh đẹp, đáng tiếc lại không có mắt nhìn người, nếu như cô không thể làm chúng tôi hài lòng, vậy thì hai người các cô cũng đừng hòng rời khỏi Ngô Thành”.
Nghe thấy những lời mà Kỷ Tuyết Tình nói, mười mấy tên phú thương kia bắt đầu nhao nhao lên tỏ rõ thái độ, làm ra vẻ đã năm chắc phần thắng trước Kỷ Tuyết Tình và Giang Vũ.
“Mặc kệ các người có là ai, nếu đã đắc tội với tôi, vậy nhất định phải trả một cái giá cực lớn”.
Nhìn thấy những tên nhà giàu này ủng hộ mình như thế, Lưu Nhã Hiên cũng khôi phục lại sức chiến đấu, kiêu ngạo nhìn Kỷ Tuyết Tình: “Bây giờ cô phải quỳ xuống xin lỗi tôi ngay lập tức, sau đó trong vòng một tháng kế tiếp, thay phiên hầu hạ những người anh trai này của tôi thật tốt, nếu không tôi sẽ cho người đánh gãy chân của các người”.
“Cô đang tìm đường chết!” Nghe thấy những lời nói như thế, sự lạnh lẽo bên trong đôi mắt của Giang Vũ trong lóe ra, không ai được phép lăng nhục Kỷ Tuyết Tình ở trước mặt anh.
“Không cần tức giận vì loại người không có tiền đồ này như vậy”.
Kỷ Tuyết Tình giữ chặt Giang Vũ lại, khinh thường nói: “Đối phó với loại người này cũng không cần anh tự mình động thủ, sẽ có người dạy cô ta cách làm người”.
“Ai da! Nghe lời nói này xem, cô cũng có chỗ dựa vững chắc ở Ngô Thành này sao”.
Lưu Nhã Hiên cười lạnh, kiêu ngạo nói: “Đến đây nào, cô gọi người mà cô có thể tìm được tới đây đi, tôi thật sự lại muốn xem ai dám ra mặt giúp cô ở cái Ngô Thành này”.
“Yên tâm, người của tôi mạnh hơn gấp trăm lần so với những người anh trai đáng tuổi làm bố cô, ít nhất thì không phải cái loại quan hệ dựa vào sắc dục”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!