“Những món đồ ở chỗ này của tôi đều là đồ tốt trên trăm năm".
Thấy tuổi của Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình còn khá trẻ, khí chất lại không tầm thường, người bán hàng trung niên chào Hai người vừa ý món hàng nào, tôi có thể giảm giá cho hai người một chút”.
“Chú à, chú lừa người ít thôi”.
Kỷ Tuyết Tình tức giận bĩu môi: “Đa số người bán hàng trong khu chợ này đều nói dược liệu của mình là linh dược, nhưng dược liệu có tuổi đời trên trăm năm không phải cỏ dại, nào có dễ dàng xuất hiện như vậy được!”
“Cô gái à, đừng nói như vậy”.
Người bán hàng trung niên tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng nói: “Những nhân vật nhỏ như chúng tôi chỉ là không biết giám định dược liệu như thế nào thôi, cũng không có nghĩa là trong tay chúng tôi không có đồ tốt”.
“Rất nhiều người có chức có quyền đều từng mua được đồ tốt từ chỗ chúng tôi, ví dụ như tháng trước, có một ông chủ lớn mua một gốc cây Bách Khô Thảo tuổi đời năm mươi năm từ trong tay người bạn của tôi, vậy là lời to còn gì”.
“Vậy cũng không thể chứng minh, những món đồ này của ông sẽ có đồ tốt, tôi...”
“Là phụ nữ thì đừng nhiều lời như vậy”.
Giang Vũ xụ mặt cắt ngang lời Kỷ Tuyết Tình: “Anh cảm thấy trên quầy hàng của chú này đều là dược liệu tốt”.
Lần đầu tiên bị Giang Vũ quát lớn như thế, Kỷ Tuyết Tình có hơi sửng sốt.
Nhìn thấy Giang Vũ nháy mắt với mình, Kỷ Tuyết Tình tuy rằng không biết Giang Vũ đang làm cái gì, nhưng cô biết Giang Vũ nhất định có âm mưu.
“Anh yêu, hầu hết mọi người ở đây đều là những kẻ lừa đảo".
Kỷ Tuyết Tình lập tức phối hợp lắc lắc cánh tay Giang Vũ, làm nũng nói: “Thay vì mua đồ ở đây thì còn không bằng anh mua cho em mấy cái túi xách”.
“Chuyện mấy cái túi thì để sau hãy nói, mua thuốc trước, không nên làm chậm trễ chuyện lớn của anh”.
Không ngờ Kỷ Tuyết Tình lại thêm tình huống khác cho mình như vậy, Giang Vũ bày ra dáng vẻ trụ cột của gia đình.
“Vẫn là cậu này tinh mắt!”
Vừa nhìn cảnh tượng này, người bán hàng trung niên cho. rằng Giang Vũ là người giàu có, mà Kỷ Tuyết Tình chỉ là một đứa ăn bám, ân cần mà nịnh nọt nói: “Tuy rằng dược liệu ở chỗ tôi không có thứ nào trên trăm năm, nhưng mà tuổi đời mười, hai mươi năm thì chắc chẳn là có”.
“Những dược liệu này đều được tôi hái ở bên trong nơi thâm sâu cùng cốc, tuyệt đối là hàng thật”.
“Dược liệu mà người ta mạo hiểm, tự mình hái về sao có thể là đồ giả được”.
Giang Vũ liên tục gật đầu, hào sảng ni này tôi sẽ mua hết, ông ra một cái giá đi!”
“Mua hết à?”
Lúc này đến phiên người bán hàng trung niên bối rối, quá ngang tàng!
“Làm sao vậy, ông không muốn bán sao?”
Giang Vũ bày ra tư thế của một kẻ nhà giàu mới nổi, kiêu ngạo nói: “Ông cứ tuỳ tiện đưa ra một cái giá, chỉ cần không quá đáng thì tôi đảm bảo sẽ không mặc cả”.
“Sau đó chúng tôi sẽ tìm chuyên gia giám định những dược liệu này, ông đừng có mà ra giá trên trời”.
Khi người bán hàng đang do dự phải đưa ra cái giá như: thế nào thì vẻ mặt của Kỷ Tuyết Tình khó chịu cảnh cáo nói: “Số tiền mà tôi mua những thứ nào là số tiền mà tôi muốn mua túi, nếu như ông dám gạt chúng tôi, vậy tôi bảo đảm rằng. sẽ truy cứu đến cùng”.
“Không đâu, không đâu, tôi là người rất kỹ tính”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!