Sự tiếp cận của ông ta khiến cả người Hạ Tịch Nghiên nổi hết da gà.
Cảm giác buồn nôn kia khiến cô khó chịu.
Lúc này, Hà Lục Nguyên mới nhìn về phía cô, bàn tay giữ chặt cằm cô: "Hạ Tịch Nghiên, cô nên cảm thấy may mắn vì có đôi mắt giống cô ấy, nếu không hôm nay thật sự sẽ là ngày chết của cô!"
Hạ Tịch Nghiên bị ông ta giữ chặt cằm, nghe lời nói của ông ta cũng không biết ông ta đang ám chỉ ai nhưng cô cũng hoàn toàn không có tâm trạng để nghĩ tới.
"Tôi thà rằng ông giết tôi còn hơn!" Hạ Tịch Nghiên gằn từng chữ nói.
Hà Tử Nguyên nghe vậy, nhếch miệng: "Tôi lại một mực không để cho cô chết đấy!" Vừa nói, ông ta vừa buông bàn tay giữ chặt cằm cô ra, sau đó giơ tay xé quần áo của cô.
Hạ Tịch Nghiên sợ hãi tột độ.
Trên người cô còn đang mặc lễ phục, sao có thể chịu được sự kéo giật mạnh như vậy của ông ta?
"Ông buông tôi ra, buông tôi ra!" Hạ Tịch Nghiên vùng vẫy, tuy tay chân cô đang bị trói nhưng ít nhiều gì cũng có chút sức lực, cô liều mạng quẫy đạp thật mạnh.
Nhưng cho dù cô có giãy dụa cỡ nào đi nữa thì sự chênh lệch về thể lực giữa nam và nữ cũng không thể nào tách hai người ra được.
Hạ Tịch Nghiên hoàn toàn không làm lại giám đốc Hà.
Mắt thấy tay của ông ta đang rong ruổi trên khắp người cô, Hạ Tịch Nghiên cảm thấy cô sắp điên rồi.
Khoảnh khắc đó, từ đáy lòng cô không ngừng gào thét.
Phải bình tĩnh, có gắng bình tĩnh.
Nhất định phải bình tĩnh!
Nghĩ đến điều này, Hạ Tịch Nghiên thôi không chống cự giám đốc Hà nữa mà chỉ nhắm mắt hít sâu một hơi.
Giám đốc Hà cảm nhận được Hạ Tịch Nghiên thôi không chống cự nữa thì hơi ngạc nhiên nhìn cô, tiếp đó ông ta nhếch mép cười mỉa mai: "Sao thế? Không chống cự nữa à?"
Hạ Tịch Nghiên nằm yên nhìn giám đốc Hà. Nói thật là vừa nhìn thấy mặt ông ta, cô đã cảm thấy buồn nôn.
Có điều lúc này Hạ Tịch Nghiên biết không thể chọc ông ta nổi giận nữa.
Cô nhất định phải nghĩ cách mới được.
Cho dù trốn không thoát, cũng phải nghĩ cách tránh thoát lần này.
Hạ Tịch Nghiên nhìn giám đốc Hà, nhếch mép cười mỉa mai: "Giám đốc Hà, trước đây tôi luôn cho rằng mấy lời đồn bên ngoài chỉ là tin thất thiệt mà thôi, nhưng không ngờ tất cả đều là thật!"
Giám đốc Hà nghe vậy, sắc mặt hơi thay đổi, lập tức mở miệng hỏi: "Bây giờ cũng không tính là muộn!"
"Giám đốc Hà, xin hỏi ông ép buộc người khác như vậy có thú vị không?" Hạ Tịch Nghiên lạnh lùng hỏi.
Sau khi nghe Hạ Tịch Nghiên nói vậy, giám đốc Hà ngẩn ra: "Lẽ nào cô sẽ ngoan ngoãn phối hợp sao?"
"Thả tôi ra!" Hạ Tịch Nghiên nhìn ông ta nói.
Nghe xong lời nói của cô, giám đốc Hà bật cười: "Hạ Tịch Nghiên, cô thật sự coi tôi là thằng ngốc à? Thả cô ra, cô chạy mất thì tôi phải làm sao?"
"Ông có nhiều người canh chừng tôi như vậy, còn sợ tôi chạy mất sao?" Hạ Tịch Nghiên nhìn ông ta nói lại.
Nghe Hạ Tịch Nghiên nói vậy, giám đốc Hà nhìn cô bằng ánh mắt dò xét. Ông ta biết người phụ nữ này rất thông minh, từ lần trước ông đã nhìn ra được.
Cho nên ông ta tuyệt đối không thể xem thường cô.
"Muốn thả cô ra cũng được, đợi sau khi xong chuyện tôi tự nhiên sẽ thả cô ra!" Nói xong, giám đốc Hà không muốn nói nhảm với Hạ Tịch Nghiên, lại đè lên người cô lần nữa.
Hạ Tịch Nghiên cả kinh, không ngờ giám đốc Hà mềm không được, cứng cũng không xong.
Nhìn ông ta đè lên người mình, Hạ Tịch Nghiên cảm thấy cực kỳ buồn nôn.
Cũng cảm nhận được sự nguy hiểm...
Cô cũng biết mình sẽ không may mắn như lần trước, sẽ không có cuộc điện bất ngờ nào nữa…
Nghĩ tới đây, Hạ Tich Nghiên cảm thấy cả người lạnh buốt.
Cô liều mình, dùng hết sức quẫy đạp về phía giám đốc Hà, thậm chí còn lấy chân đá ông ta, nhưng chân của cô đã bị trói chặt, hoàn toàn không làm gì được...
Lẽ nào, cô thật sự sắp bị hủy hoại trong tay tên khốn nạn này sao?