“Được, hẹn ngày khác chúng ta ký hợp đồng!”
“OKI”
“Nếu vậy thì chúng tôi đi trước!”
Mục Chính Hi gật đầu, thế là cầm bản thảo thiết
kế của Hạ Tịch Nghiên đưa cho Alexia.
Alexia gật đầu, sau đó rời đi.
Sau khi bọn họ đi ra ngoài thì Hạ Tịch Nghiên
quay đầu lại nhìn Mục Chính Hi một cái.
Hạ Tịch Nghiên thở phào nhẹ nhõm một hơi, thật
ra vừa rồi cô nói những lời đó thì không phải không
lo lắng, dù sao vạch nỗi đau của người khác, nhưng
Hạ Tịch Nghiên đánh cược một lần, cũng may là cô
thắng!
Cô thở phào nhẹ nhõm.
“Sao vậy?-Lo lắng?” Mục Chính Hi nhìn dáng vẻ
của Hạ Tịch Nghiên thì nhướng mày hỏi.
“Vạch nỗi đau của người khác, anh không lo lắng
sao?” Hạ Tịch Nghiên hỏi lại.
Nhắc đến chuyện này, Mục Chính Hi nheo mắt lại:
“Cô Hạ, không phải cô thi đấu công bằng sao? vì
đáng giá hơn nhiều!” Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục.
Chính Hi nói từng chữ.
Không cần phải nói, hai người có cùng một suy.
nghĩ về vấn đề này.
Mục Chính Hi cũng nghĩ như thế, chỉ cần giữ lại
bản quyền thiết kế của Hạ Tịch Nghiên thì sau này
những thứ này còn đáng giá hơn so. trang sức nhiều.
Huống chỉ Alexia là quý tộc nước ngoài, nhất định
sẽ phát huy hết mức giá trị của trang sức, cho nên
đây cũng là mục đích của Mục Chính Hi.
Không nghĩ tới hai người có cùng một suy nghĩ về
vấn đề này.
“Hơn nữa, không phải còn kiếm về cho anh hợp
đồng sao?” Hạ Tịch Nghiên hỏi lại.
Tuy rằng cô không biết bọn họ nói chuyện hợp
tác thế nào, nhưng trong đó cũng có một nửa công
lao của cô!
Mục Chính Hï nghe Hạ Tịch Nghiên nói thì khóe
miệng cong lên, liếc cô một cái: “Đôi khi phụ nữ
đừng quá thông minh!”
“Không thích nổi!” Mục Chính Hi bổ sung.
Hạ Tịch Nghiên nghe vậy cũng cười mở miệng
nói: “Dù sao tổng giám đốc Mục cũng không thích
tôi, tôi cũng không cần phải làm cho anh thích tôi!”
Con ngươi Mục Chính Hi liếc cô một cái.