“Cô đang ở nhà?”
“Chứ sao!?“ Hạ Tịch Nghiên hỏi ngược lại.
Nghe thấy cái này, Mục Chính Hi sững sờ
một hồi: “Ồ, không có gì, tôi chỉ là muốn thông
báo cô một tiếng, ngày mai Alexia sẽ đến công
ty, cô tốt nhất là đến sớm đi!”
“Tôi biết rồi!”
“Ừm, còn nữa, tiệc rượu tối mai, nhớ mang
theo lễ phục!” Mục Chính Hi dặn dò.
“Vậy nghỉ ngơi sớm đi!“ Nói xong, Mục
Chính Hi cúp điện thoại.
Hạ Tịch Nghiên nhìn điện thoại, cau mày,
sao cảm giác có chút kỳ lạ vậy nhỉ.
Cũng không nghĩ nhiều như vậy nữa, trực
tiếp để điện thoại lên bàn, nằm xuống ngủ.
Đêm nay, chắc chắn là ngủ ngon.
Ngủ một giấc tỉnh dậy, đã là ngày hôm sau.
Ánh mặt trời rực rỡ, Hạ Tịch Nghiên đứng ở
trước cửa sổ sát đất duỗi eo lười biếng một cái,
đột nhiên cảm thấy tâm trạng hôm nay rất
không tệ.
Có kích động muốn ăn vận đẹp một chút.
Thế là, quay người, Hạ Tịch Nghiên tìm một
bộ quần áo mà cô cho là không tệ, một chiếc
đầm liền thân màu vàng nhạt, chân đì một đôi
giày cao gót ba phân màu vàng, uốn mái tóc
dài có hơi xoăn của cô càng xoăn thêm một
chút nữa, rất có hình gợn sóng.
Trang điểm nhẹ nhàng mà tinh tế, đôi môi
hồng nhạt, Hạ Tịch Nghiên ngắm mình trong
gương, vô cùng hài lòng.
Làm bữa sáng đơn giản, ăn xong thì đến
công ty.
Cũng không biết là tâm trạng của cô tốt, hay
là hôm nay thời tiết tốt mà tâm trạng của tất cả
mọi người đầu rất tốt.
Sau khi Hạ Tịch Nghiên bước vào, các đồng
nghiệp gặp nhau tươi cười chào hỏi.
Hạ Tịch Nghiên đột nhiên cảm thấy, rất thích
loại cuộc sống này.
Từ chín đến năm giờ, bận bận rộn rộn, loại
cuộc sống chỉ ngửi hương hoa, không nói
chuyện phiền muộn.
Lên lầu, còn năm phút nữa mới đến giờ làm
việc, sau khi Hạ Tịch Nghiên quẹt thẻ chấm
công thì bắt đầu lao vào làm việc.
“Ồ, Tịch Nghiên, hôm nay trông có hơi khác
nha!” Khả Khả nhìn thấy Hạ Tịch Nghiên thì
cười nói.
Hạ Tịch Nghiên nhướng mày: “Chỗ nào khác?”
“Rất đẹp a, có trang điểm qua nữa!” Khả
Khả cười nói.
Hạ Tịch Nghiên cũng cười: “Trời sinh đã đẹp, hết cách!”
Nhìn thấy bộ dạng tự tin của Hạ Tịch
Nghiên, Khả Khả cũng cười cười, chính vào lúc
này, cửa thang máy mở ra, nghe thấy một
tràng tiếng bước chân dồn dập nặng nề, bọn……
họ cũng biết là gì rồi.
Mục Chính Hi đến rồi.
Đằng sau có trợ lý đi theo, không ngừng báo
cáo, còn Mục Chính Hi vừa bước vào thì liền
nhìn thấy Hạ Tịch Nghiên ở bàn bên kia.
Không thể không nói, hôm nay cô ăn mặc rất
đẹp.
Bình thường cô lúc nào cũng mặc quần ống
rộng, hoặc là đồ vest màu trắng, đều có màu
nhạt, hôm nay mặc một thân đầm màu vàng,
nhìn trông rất đẹp.
Dường như cảm nhận được tầm mắt của
Mục Chính Hi, Hạ Tịch Nghiên cũng ngước mắt
lên, hai người nhìn nhau một cái, một giây sau,
Mục Chính Hi dời tầm mắt di, tiếp tục đi vào
bên trong.
Hạ Tịch Nghiên cũng dời mắt đi, bắt đầu làm
việc.