Chỗ ngồi của Hạ Kỳ Lâm đối diện với
Mục Chính Hi, lúc nhìn thấy anh, anh ta
cũng rất bất ngờ.
Tại sao cậu ta lại ở chỗ này chứ?
Lúc này, mắt của anh ta lơ đãng quét
nhìn Hạ Tịch Nghiên ở bên cạnh, sau khi
nhớ đến lời của Hạ Tịch Nghiên, cũng giả
bộ bình tính đứng lên.
“Tổng giám đốc Mục, sau cậu lại ở
đây?”
“Có thể ở đây, đương nhiên là ăn cơm
rồi.” Nói xong, ánh mắt của Mục Chính Hi
nhìn về phía Hạ Tịch Nghiên: “Cô Hạ cũng
ở đây à? Thật sự là trùng hợp nhỉ.”
Trùng hợp?
Thật sự là trùng hợp thôi sao?
Lăng Tiêu Tường đứng ở sau lưng nhìn
Mục Chính Hi, nghe được câu nói của anh,
cảm thấy ngơ ngác.
Trong lòng của cô ta lại sinh ra một loại
cảm giác sợ hãi.
Anh đã thay đổi rồi!
Kể từ sau khi mà Hạ Tịch Nghiên xuất
hiện, anh liền thay đổi!
Sau khi nghe thấy lời nói của Mục
Chính Hi, Hạ Tịch Nghiên cũng đứng dậy.
Lúc mà nhìn thấy anh, khóe miệng nở một
nụ cười gượng ép: “Tổng giám đốc Mục,
thật sự là trùng hợp, ở đây mà cũng có thể
gặp được anh.”
Anh ta thật sự ở khắp mọi nơi a, Hạ
Tịch Nghiên cảm khái ở trong lòng.
Mục Chính Hi cũng thích ăn sushi nữa
hả? Hay là Lăng Tiêu Tường thích?
Hạ Tịch Nghiên chỉ hờ hững cười cười,
không nói gì thêm, có suy nghĩ gì cũng chỉ
để ở trong lòng.
Lúc này, Mục Chính Hi nhìn Hạ Kỳ Lâm:
“Không ngờ tới là hai người lại quen biết
với nhau.”
Hạ Kỳ Lâm cười cười: “Tôi cũng không
ngờ đến là có thể gặp được tổng giám đốc
Mục ở đây.”
Nhìn bọn họ nói chuyện phiếm, Lăng
Tiêu Tường nhịn không được mà mở
miệng: “Tổng giám đốc Hạ, anh và cô Hạ
đây là người yêu của nhau sao? Hai người
nhìn thật xứng đôi.”
Lăng Tiêu Tường mới mở miệng nói
chuyện, tất cả bọn họ đều sửng sốt.
Mục Chính Hi cũng không mở miệng
trách cứ, bởi vì anh cũng rất tò mò mối
quan hệ giữa hai người bọn họ.
Hạ Tịch Nghiên nhìn Lăng Tiêu Tường,
mỗi lần cô ta nhìn mình thì trong mắt của
cô ta đều mang theo một loại địch ý!
Cô vừa mới muốn mở miệng nói cái gì
đó, lúc này Hạ Kỳ Lâm vươn tay ra kéo Hạ
Tịch Nghiên lại, kéo cô đến bên cạnh của
mình, cười nói: “Phải vậy không? Cảm ơn
lời khen của cô Lăng.”
Hạ Tịch Nghiên đứng ở đó, mặc dù là
không biết Hạ Kỳ Lâm đang suy nghĩ cái gì,
nhưng mà lời nói này của Hạ Kỳ Lâm, rất
hiển nhiên đã khiến Lăng Tiêu Tường và
Mục Chính Hi hiểu lầm mối quan hệ của
bọn họ là người yêu.
Đã như vậy rồi thì cô cũng không vạch
trần làm gì, cô chỉ đứng ở đó mỉm cười nhẹ
nhàng.
Nghe thấy Hạ Kỳ Lâm nói như vậy, Lăng
Tiêu Tường mới nhẹ nhõm thở một hơi.
Chỉ là sắc mặt của Mục Chính Hi cũng
không phải rất tốt.
Lúc này, tay của Lăng Tiêu Tường đang
khoác trên cánh tay của Mục Chính Hi:
“Được rồi, chúng ta cũng đừng quấy rầy
người ta nữa. Em đói bụng lắm rồi, chúng
†a đi ăn cơm đi, có được không?” Lăng Tiêu
Tường nũng nịu nói.
Mục Chính Hi nghiêng đầu nhìn Lăng
Tiêu Tường, cuối cùng không thể không
đồng ý: “Ừm.”