Sau khi đi ra khỏi văn phòng, Hạ Tịch
Nghiên mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hi vọng là cô sẽ không hối hận với
quyết định này mới tốt.
Suy nghĩ một lát, vẫn là cảm giác không
an toàn cho lắm, cô bấm điện thoại gọi Đô
Đô, nói chuyện này cho cô ấy nghe một
lượt.
“Cậu thật sự quyết định rồi à?” Đô Đô
hỏi ở trong điện thoại.
Hạ Tịch Nghiên gật gật đầu: “Đúng, có
lẽ là do trước đó đã suy nghĩ nhiều rồi, đối
với tớ mà nói, anh ta cũng đã sớm quên đi
mới đúng, cho nên tớ cũng không cần phải
quá buồn lo vô cớ làm gì, bởi vì chuyện này
có liên quan đến ước mơ của tớ.” Hạ Tịch
Nghiên nói.
Sau khi nahe thấy lời của Ha Tich
Nghiên, Đô Đô nhẹ nhàng gật đầu: “Tiểu
Hạ, cho dù cậu đưa ra quyết định gì thì tớ
đều sẽ ủng hộ cậu. Huống hồ gì cậu nói
cũng rất đúng, Mục Chính Hi có rất nhiều
phụ nữ, trước đó vốn cũng không giao tiếp
nhiều với cậu, làm sao có thể nhận ra
được. Huống chỉ cho dù là nhận ra, các cậu
cũng đã ly hôn rồi, anh ta có thể làm thế
nào được nữa.” Đô Đô nói.
“Không sai, tớ cũng nghĩ như vậy đó.”
Hạ Tịch Nghiên nói.
Sau khi nghe thấy lời của Đô Đô, cô
càng xác định suy nghĩ của mình không hề
sai.
Giọng điệu buồn lo vô cớ, chẳng bằng
nhập gia tùy tục.
Nghĩ đến đây, cô lại hít thở sâu một lần
nữa, tảng đá treo ở trong lòng rốt cuộc
cũng đã buông xuống.
“Cho dù là như thế nào đi nữa thì tớ
cũng sẽ ủng hộ cậu, Tiểu Hạ.” Đô Đô ở đầu
dây bên kia điện thoại cực kỳ trượng nghĩa
mà nói.
“Được, tớ đã biết rồi.’ Hạ Tịch Nghiên
lên tiếng nói, sau đó cúp điện thoại.
Tảng đá ở trong lòng rốt cuộc cũng đã
rơi xuống.
Đã như vậy rồi thì không bằng cố gắng
làm việc.
Dù sao cũng đã ly hôn rồi, anh cũng
không nhớ rõ cô, cần gì phải cứ luôn nhớ
đến, lo lắng. Có lẽ chỉ cần cô không nói thì
chuyện này vĩnh viễn sẽ không bị người ta
biết được.
Nghĩ như vậy, Hạ Tịch Nghiên càng cảm
thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Thế là xoay người lại đi làm việc.
Lúc xế chiều, Hạ Tịch Nghiên theo lời
hứa của mình mà mua điểm tâm và đồ
uống mời mọi người ăn uống một chút.
Nhìn đồng nghiệp của bộ phận thiết kế,
Hạ Tịch Nghiên cười nói: “Cái này xem như
là chút tâm ý sau khi vào công ty của tôi,
hy vọng là sau này mọi người sẽ giúp đỡ tôi
nha.”
Cô cũng không lấy chuyện hợp đồng ra
để nói chuyện, ở đây làm việc có quy tắc,
trong đó có một cái kiêng ky nhất chính là
cái này, bởi vì chuyện này ở trong mắt của
người khác chính là khoe khoang.
Cho nên Hạ Tịch Nghiên cũng không
nói như vậy, nhưng mà không thể không
thừa nhận, khiến cho người ta không có lời
nào để nói, hơn nữa cũng nhận được không
ít hảo cảm từ người khác.
Dù sao cũng không thể xem thường
năng lực của Hạ Tịch Nghiên được, trở về
từ nước ngoài, đám người của bọn họ cao
lắm thì cũng ở nước ngoài được một vòng,
giao lưu một phen, thậm chí còn có người
chưa từng đi nước ngoài.
Thế là buổi chiều, bộ phận thiết kế rất là
náo nhiệt.