CHƯƠNG 245
Nghe thấy lời nói của Đô Đô, Hạ Tịch Nghiên quay sang nhìn cô: “Nói lung tung gì vậy chứ!”
“Không phải sao? Từ xưa đến nay anh hùng cứu mỹ nhân, là cách dễ có được trái †im của mỹ nhân nhất, hơn nữa Mục Chính Hi lần này hành động “man” đến vậy, cậu thật sự không cảm động chút nào sao?”
Đô Đô mỉm cười nhìn cô hỏi.
“Không phải sao? Từ xưa anh hùng cứu mỹ nhân, dễ dàng bắt được trái tim mỹ nhân luôn, hơn nữa lần này Mục Chính Hi man như vậy, chẳng lẽ cậu thật sự không rung động chút nào à?” Đô Đô cười hỏi cô.
Hạ Tịch Ngiên cũng nhìn lại: “Cậu hiểu đạo lý thiêu thân lao đầu vào lửa chính là lao vào chỗ chết, liệu cậu có lao vào nữa không, mình không phải thiêu thân, mình là người, cho nên mình đương nhiên sẽ không làm như vậy!” Hạ Tịch Nghiên nói.
Sau khi nghe được câu trả lời của cô, Đô Đô lắc đầu: “Cậu đó, chính là sống quá lý trít”
“Sống mà không lý trí thì rất dễ rơi xuống hố!” Hạ Tịch Nghiên nói.
“Sao lại thế, mình thấy bây giờ Mục Chính Hi đã thay đổi rất tốt, hơn nữa lần này còn anh hùng cứu mỹ nhân, mình phải nhìn anh ta bằng còn mắt khác đấy!” Đô Đô nói.
Nói thật ra, nghe được những lời này của Hạ Tịch Nghiên, cô cảm thấy hơi ngạc nhiên, Mục Chính Hi đối xử với Hạ Tịch Nghiên không giống trước kia là chuyện chắc như đỉnh đóng cột.
Nghe được lời này, Hạ Tịch Nghiên nhíu mày: “Cậu nhận được lợi lộc gì của anh ấy à?”
“Nào có gì đâu!”
“Không có thì sao cậu lại nói tốt với anh ấy như vậy!?” Hạ Tịch Nghiên hỏi.
“Mình là người như vậy à, mình nói chuyện thật thôi!” Đô Đô bình tĩnh nói.
Nghe được lời này, Hạ Tịch Nghiên nhướng mày nhìn Đô Đô: “Ý của cậu là mình phục hôn với anh ấy?”
Đô Đô: “… Bạn tôi ơi, cảm động là cảm động, lý trí vẫn phải có chứ!”
Nhìn vẻ mặt Đô Đô, Hạ Tịch Nghiên lập tức bật cười.
Đô Đô nhìn cô, biết cô cố ý nói như vậy, bèn hỏi lại: “Lẽ nào cậu thật sự không cảm động à?”
Nói đến cái này, không biết tại sao trong đầu Hạ Tịch Nghiên xuất hiện hình ảnh Mục Chính Hi, anh kéo tay chân cô ra, cô cũng không biết vì sao, mình lại ngoan ngoãn sà vào lòng Mục Chính Hi.
Nghĩ đến đây, Hạ Tịch Nghiên bỗng hoàn hồn.
Đô Đô nhìn chằm chằm Hạ Tịch Nghiên: “Cậu sao vậy? Đang suy nghĩ gì thế?”
Hạ Tịch Nghiên lắc đầu: “Không có gì!”