Nhìn Hạ Tịch Nghiên, con ngươi của Mục Chính Hi
híp lại: “Không có gì.”
Anh đã nói là không có chuyện gì, Hạ Tịch Nghiên
cũng không hỏi nhiều.
Lúc này Mục Chính Hi nhìn đồng hồ đeo tay một
cái, sau đó đứng dậy nói với Hạ Tịch Nghiên: “Tôi
còn có chuyện, đi trước đây.”
“Ừm.” Hạ Tịch Nghiên đứng ở đó gật đầu, sau khi
gật đầu thì lại có chút sửng sốt, thật ra thì anh cũng
không cần thiết phải nói với mình.
Nhìn bóng lưng của Mục Chính Hi đi ra ngoài, sau
khi Hạ Tịch Nghiên giật mình một chút, nhếch miệng
hiện ra một nụ cười lơ đãng…
Hạ Tịch Nghiên bưng cà phê đi ra bên ngoài.
Buổi chiều sau khi tan việc, Hạ Tịch Nghiên hẹn
xong với Đô Đô, hai người gặp nhau, sau đó cùng
nhau đi gặp Tống Kỳ.
“Tịch Nghiên, gần đây cuộc sống của cậu muôn
màu muôn vẻ quá đó nha.” Vừa gặp Hạ Tịch Nghiên,
Đô Đô liền mở miệng trêu chọc Hạ Tịch Nghiên.
“Nào có chứ, tớ là đang nói lời thật lòng mà, nào,
nhanh chóng kể tình hình gần đây cho tớ biết đi không?” Hạ Tịch Nghiên nói.
“Kể cái gì chứ?“
“Đừng có giả bộ nữa.”
“Đi làm từ chín giờ sáng, tan việc lúc năm giờ.” Hạ
Tịch Nghiên nói.
Đô Đô: “… Bây giờ đã học được nói dối rồi có
đúng không?”
“Cậu cũng không phải là không biết đây là một
loại tài năng của tớ, cuộc sống không dễ dàng, toàn
bộ đều nhờ vào kỹ năng diễn xuất.” Hạ Tịch Nghiên nói.
Đô Đô: “…”
Hung dữ liếc Hạ Tịch Nghiên một chút.
Nhìn bộ dạng của Đô Đô, Hạ Tịch Nghiên cười
cười, sau đó lại nói tình hình gần đây nhất cho Đô
Đô biết.
Sau khi nghe xong, Đô Đô chớp chớp mắt: “Mới
có mấy’ngày không gặp nhau mà đã xảy ra nhiều
chuyện như vậy đó à?”
“Mục, Mục Chính Hi có biết không?” Đô Đô không
thể tưởng tượng nổi mà hỏi.
Hạ Tịch Nghiên gật đầu.
“Anh ta không có làm gì cậu đó chứ?” Đô Đô nhìn
Hạ Tịch Nghiên, lo lắng hỏi, bây giờ bất tri bất giác
mới biết được Hạ Tịch Nghiên đang rất nguy hiểm.
“Bây giờ tớ đang đứng sờ sờ ở trước mặt của cậu
đây này, có thể có chuyện gì được chứ?*“Hạ Tịch
Nghiên nói.
Nói như vậy thì cũng đúng, nhưng mà Đô Đô vẫn
không thể tin được: “Anh ta cứ bỏ qua như vậy à?”
“Không phải thì sao chứ?”
“Chuyện này tuyệt đối không phải là phong cách
của Mục Chính Hi.“ Đô Đô cực kỳ chắc chắn mà nói.
Nên nói như thế nào đây, là tất cả mọi người đều
hiểu rõ tác phong làm việc của Mục Chính Hi!
“Cậu nói thật cho tớ biết đi, có phải là cậu đã
đồng ý gì đó với Mục Chính Hi rồi không hả?“ Đô Đô hỏi.
Quả nhiên là không có cái gì giấu được cô ấy cả.
Hạ Tịch Nghiên chớp chớp đôi mi mảnh dài: “Thật
ra thì cũng không có gì đâu, chỉ là anh ta nói để
tớ cam tâm tình nguyện mà thôi.“
“Cam tâm tình nguyện…“ Đô Đô lặp lại, sau đó
nghiêng đầu qua sững sờ nhìn Hạ Tịch Nghiên: “Có
phải là Mục Chính Hi thích cậu không vậy?”
Hạ Tịch Nghiên sửng sốt lắc đầu nói: “Không có đâu.”
“Chắc chắn là phải, nếu không thì anh ta tuyệt đối
sẽ xé xác cậu ra mà ăn.“ Đô Đô nói xong, sau đó vừa
nói vừa gật đầu: “Ừ, đúng rồi, chắc chắn là như vậy.”
Hạ Tịch Nghiên: “…“
“Cho dù có ra sao thì chuyện mà tớ lo lắng nhất
cũng đã trôi qua rồi.” Hạ Tịch Nghiên nói.