Đúng lúc này điện thoại di động của cô lại vang
lên một lần nữa.
Hạ Tịch Nghiên nhíu mày nhìn về phía điện thoại,
lúc nhìn thấy tên LEO, cô ngẩn người, sau đó lập tức
ấn nghe.
*A lô?”
“Em ngủ chưa vậy?”
“Vẫn chưa.”
“Có muốn đi ra ngoài uống chút gì đó không?”
LEO hỏi ở trong điện thoại.
“Cái này…”
“Ở đây anh không có quen biết ai hết, ngoại trừ
em ra, cho nên cũng không tìm được người nào
khác.” LEO nói.
Hạ Tịch Nghiên ngỡ ngàng, nhớ đến lúc một mình
mình đi đến Luân Đôn, ai cũng không quen biết, lúc
đó quen biết với LEO, còn cảm thấy người ta giúp.
mình là có mục đích. Nghĩ đến đây, cô nhịn không
được mà cười một cái.
“Được rồi, anh ở đâu vậy?”
“Em chịu đi với anh hả?”
“Đương nhiên rồi, em phải báo ơn chứ!“ Hạ Tịch
Nghiên cười nói.
Nghe giọng nói của cô, Tống Kỳ cũng cười cười:
“Em đi xuống đi, anh đến đón em.”
“Được thôi.”
Sau khi nói xong, Hạ Tịch Nghiên cúp điện thoại,
sau đó liền nhanh chóng đứng dậy đi thay quần áo.
Không trang điểm sửa soạn gì, cho dù là như vậy,
gương mặt xinh đẹp kia của cô vẫn làm cho người
khác không có cách nào rời mắt được.
Sau khi thay quần áo xang thì cô trực tiếp đi
xuống lầu.
Vừa xuống dưới lầu, xe của Tống Kỳ liền chạy đến.
Hạ Tịch Nghiên cười cười, sau đó bước lên xe.
“Chào anh.”
“Chào em
Sau khi lên xe, Tống Kỳ liền lái xe đi.
“Sao lại nghĩ đến buổi tối muốn đi uống gì vậy?”
Hạ Tịch Nghiên nhìn anh rồi hỏi.
“Em không cảm thấy là tối ngày hôm nay cảnh
đêm rất đẹp hả?“ Tống Kỳ hỏi lại.
Nói đến cái này, Hạ Tịch Nghiên nhìn ra ngoài cửa
Sổ xe, sau đó nở nụ cười: “Ở đây ngày nào cũng là
như vậy đó, cũng không phải là riêng hôm nay đâu.”
Tống Kỳ cũng mỉm cười.
“Chính là mượn cớ muốn ra ngoài uống €hút gì đó
với em thôi.“ Tống Kỳ nói.
Nghe thấy câu trả lời này, Hạ Tịch Nghiên sửng
sốt một chút, lập tức nói: “Cho dù không cần kiếm
cớ thì em cũng sẽ đi mà.”
“Thật hả?”
Hạ Tịch Nghiên nhướng mày gật đầu: “Đương
nhiên rồi.” `
Nhìn Hạ Tịch Nghiên, Tống Kỳ cười cười, sau đó
lái xe đi.
Hạ Tịch Nghiên không phải là kiểu người thích hỏi
tại sao, hoặc là đi đâu, nhưng mà sau khi đến nơi rồi
thì Hạ Tịch Nghiên mới trọn tròn mắt.
Quán bar Miss.
Không phải là nơi mà Mục Chính Hi đã kêu cô đi
đón hay sao?
Sao lại trùng hợp như vậy chứ?
“Nghe nói là khung cảnh ở nơi này không tệ, cho
nên mới đến đây xem thử.“ Tống Kỳ nói.
Hạ Tịch Nghiên nhìn cổng, chỉ có thể cười khan
một tiếng. Cô nên nghĩ đến loại người có tiền giống
như là Tống Kỳ, muốn chọn thì cũng phải chọn chỗ
tốt nhất.
Cùng với Mục Chính Hi, quả thật chính là một kiểu
người đó.
“Sao vậy, em không thích chỗ này hả?” Nhìn biểu
cảm của Hạ Tịch Nghiên, Tống Kỳ nói.
Hạ Tịch Nghiên cười cười: “Không có đâu.”
“Vậy thì đi vào thôi” Tống Kỳ nói.
Hạ Tịch Nghiên cũng không suy nghĩ nhiều như
vậy, bước xuống xe đi theo Tống Kỳ vào trong.