Hai người đi vào trong. Tuy thành phố A rất ít
người biết đến LEO, nhưng giờ có tiền là ông
lớn.
Sau khi Hạ Tịch Nghiên bước vào cùng LEO,
cũng do quản lý tự mình phục vụ, thái độ vô
cùng cung kính. Sau khi gọi cơm, Hạ Tịch
Nghiên ngồi đó nói chuyện với LEO.
Từ lúc Hạ Tịch Nghiên về, hai người chỉ thỉnh
thoảng gọi điện, lâu rồi không gặp nên hai
người còn rất nhiều chuyện để nói.
LEO cũng không hỏi sao Hạ Tịch Nghiên lại
vào Vân Duệ, thậm chí tất cả những câu hỏi
nhạy cảm về Hạ Tịch Nghiên anh cũng không
nhắc đến.
Vì những chuyện này với anh mà nói không
tính là gì cả. Quan trọng là thái độ của Hạ Tịch
Nghiên đói với Mục Chính Hi.
Lúc hai người đang cười cười nói nói thì Mục
Chính Hi và Lăng Tiêu Tường cũng đến: “Cậu
đây mà cũng có thể gặp được!” Mục Chính Hi
nhìn thấy bọn họ cười nói, nhưng nụ cười kia
thoạt nhìn lại không thực sự vui vẻ.
Lăng Tiêu Tường kéo cánh tay của Mục
Chính Hi, lúc nhìn thấy Hạ Tịch Nghiên ngồi
cùng LEO liền nhướng mày.
Cô ta chưa từng gặp LEO, cũng không quen,
nhưng nhìn người đàn ông này, dù là khí chất
hay bề ngoài cũng không thua Mục Chính Hi
chút nào.
Rốt cục Hạ Tịch Nghiên có tài cán gì mà
quen nhiều người như vậy! Trong lòng Lăng
Tiêu Tường cực kỳ bất mãn, nhưng nghĩ lại, đã
có người đàn ông như vậy rồi thì chắc cô sẽ
không cướp Mục Chính Hi của cô ta nữa, nghĩ
đến đây, cô ra mới bớt giận đi một chút.
LEO ngồi đó, nhìn Mục Chính Hi và Lăng
Tiêu Tường cùng nhau xuất hiện, cười cười
đứng dậy: “Đúng là rất trùng hợp, tổng giám
đốc Mục, có muốn cùng nhau dùng bữa không?”
Nghe vậy, Mục Chính Hi nhướng mi, cũng
không khách sáo: “Nếu LEO đã có lòng mời
vậy tôi cũng không thất lễ!” Nói rồi định ngồi
xuống.
Ai cũng nhìn ra được LEO chỉ khách sáo nói
một câu, không ngờ Mục Chính Hi lại khách
sáo thật.
Đến Lăng Tiêu Tường cũng có chút kinh
ngạc. LEO cười, không để ý, cũng ngồi xuống.